Cậu không nhịn được đưa tay lại kéo cao cổ áo khoác dạ có phần mỏng manh so với thời tiết ở nơi này một chút.
Trong lúc vô tình hay cố ý cậu lại đưa mắt nhìn lên khung cửa sổ bị những cành sồi vươn ra tạo thành những cái bóng lờ mờ cổ quái mới nãy.
Nhưng Kỷ Dụ nhanh chóng hạ xuống rèn mi dày như cánh bướm của mình, cũng đồng thời che đi chút chờ mong nôn nóng khó hiểu được ẩn giấu thật sâu, nhanh nhẹn theo chân đám người bước vào đại sảnh của ngôi biệt thự.
"Phù..."
Không khí ấm áp bên trong gần như ngay lập tức khiến cho Kỷ Dụ phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
"Xin lỗi đã để mọi người đợi ở bên ngoài lâu như vậy."
Không biết có phải Matteo nhìn thấy biểu tình này của cậu hay không mà ông ta thân sĩ hướng bọn họ tạ lỗi.
Sau đó cũng không đợi họ có phản ứng ông ta đã đưa tay, không có vì họ chỉ là người đến quét dọn mà thất lễ, ngược lại rất lịch sự mời họ đến nhà ăn.
"Mời mọi người ngồi, sau đó tôi sẽ phổ biến công việc hôm nay của các vị trong biệt thự."
Giữa nhà ăn có một cái bàn dài bằng gỗ sồi bày trí theo phong cách châu Âu, đơn giản lại sang trọng.
Nó dài đến nổi đủ sức chứa hai ba mươi người ngồi đối diện nhau.
Mọi người đều rất biết điều xếp thành hai hàng ngồi dọc ở một bên của cái bàn, cách chủ vị gần nhất chứ không có bạ đâu ngồi đấy.
Sau đó Matteo đẩy ra một chiếc xe, bên trên có trà sữa nóng và bánh ngọt, mỗi người một phần đặt trước mặt họ rồi mới ngồi vào chủ vị.
"Mọi người cứ tự nhiên.
Đứng bên ngoài lâu như vậy vẫn nên uống tách trà sữa cho nóng người rồi mới có sức làm việc được."
Tuy đây chỉ là hình thức nhưng ông vừa nói xong Kỷ Dụ đã buông một câu "xin phép" rồi cẩn thận bưng tách hồng trà sữa lên nhấp một ngụm.
Dù cậu không thể hiện một cách sổ sàng nhưng đôi mắt khẽ nheo lại vẫn là bán đứng tâm tình của cậu.
Giống cậu cũng có một số người hưởng ứng theo nhưng đa số là dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu, bản thân họ lại đoan chính như đang ngồi trên bàn tiệc của hoàng gia.
Kỷ Dụ không phải không thấy nhưng cậu lựa chọn bỏ qua.
Cậu chỉ là có chút khó hiểu, họ cao lãnh như vậy sao lại chọn đi đến đây làm lao công.
Nhớ đến biểu hiện của Elio, cậu rất nhanh đem nghi vấn này buông xuống.
Có khi họ chỉ vì tiền công to...
Bỗng nhiên lúc này cậu lại lần nữa cảm thấy bản thân như bị người rình xem.
Nhưng đợi cậu nhìn qua lại chỉ nhìn thấy một bức tranh vẽ một ngọn đồi với rừng cây lá kim phủ tuyết trắng xóa.
Nếu nó là một bức tranh vẽ người cậu còn sẽ cho rằng người trong tranh đang nhìn cậu.
Nhưng chưa đợi đợi cậu nghĩ thêm cảm giác của cậu đã bị sức nóng trên đầu ngón tay cho kéo trở về mà theo phản xạ rời tay khỏi tách trà.
May sao hành động của cậu không khiến cho nó bị đổ ra bàn, nhưng dù vậy tình huống bên phía cậu lọt vào trong cái nhìn của vài người vẫn là rước lấy vài cái ánh mắt khinh thường.
Kỷ Dụ lại không rảnh để bận tâm.
Cậu nhìn làn da nơi ngón tay đang nóng râm ran, trong lòng đã đoán chắc sau đó nó sẽ phồng rộp lên mà không khỏi ảo não.
Nếu là bình thường thì không nói, nhưng tay cậu đang lạnh đụng vào trà nóng, bỏng da là chuyện không thể bàn cãi.
"Chàng trai, cậu không sao chứ?"
Matteo đương nhiên là nhìn thấy, ông lập tức ân cần hỏi.
"Tôi không sao."
Kỷ Dụ lập tức