Người đàn ông thân sĩ nhất quả đất trước khi làm gì vẫn còn nhớ phải xin phép.
Nếu là bình thường thì đảm bảo sẽ làm cảm động một đám quý bà đấy.
Nhưng thời điểm này, đối tượng hắn ôm lại hận không thể để hắn lập tức đè mình ra ấy ấy mà hắn còn ở đó thân với chả sĩ...
"A..."
Chẳng đợi cho Kỷ Dụ kịp trả treo, trả giá gì tuyến thể sau cổ đã bị răng nanh sắc nhọn cho cà lên.
Theo cùng là cái lưỡi nóng rực cùng hơi thở nồng đậm pheromone vị campari thuần chủng khiến Kỷ Dụ nhũn ra.
Thứ âm thanh Kỷ Dụ có thể phát ra lúc này là những tiếng rên rĩ ngọt nị như đường mật nguyên chất nhất, nghe vào tai bất cứ ai đều có thể khiến cho người ta rạo rực đến mức muốn bùng cháy.
Landulf lại không có vội vàng cắn xé tuyến thể yếu ớt kia mà hắn từng chút một chăm sóc nó trước.
Làm một huyết tộc thân sĩ, hắn biết nên làm sao mang đến cảm xúc tốt nhất cho người bị cắn.
Cho dù cắn này không giống cắn kia thì nguyên lý nó vẫn như nhau thôi.
"A ư...!Landulf..."
Con thỏ nhỏ Kỷ Dụ bị người ôm lấy, lưng dựa vào lòng ngực cứng rắn, cái gáy lại không chút giấu giếm bại lộ trước mặt người ta.
Cậu chỉ biết không ngừng vặn vẹo thân hình theo kh.oái cảm đạt được, đồng thời ra sức quyến rũ người phía sau.
Bởi vì ngồi trong lòng hắn nên Kỷ Dụ chỉ có thể sờ đến hai bắp chân săn chắc.
Đợi cậu cố gắng với ra sau, chạm được bụng dưới với từng khối cơ cứng như đá thì đã bị người cho nắm lấy, không để cho cậu lộn xộn nữa.
Landulf bị chọc phá đến không xong một tay cho đem hai tay của con thỏ trong ngực nắm lấy, dễ dàng kiềm chế cậu đến không thể làm loạn.
Mặc cho con thỏ không ngừng giãy giụa.
"Không muốn...!Muốn sờ..."
Con thỏ nhỏ được chiều sinh hư lập tức lên tiếng phản đối giai cấp tư bản đối xử bất công vừa ngoa ngoe cái đầu nhỏ muốn nhìn hắn lên án.
"Sờ ở đây."
Ai biết từ lúc nào chú thỏ con trong quần Kỷ Dụ đã bị bàn tay lớn cho moi ra.
Hắn vậy mà xấu xa kêu cậu tự đi sờ mình mà đem thỏ con nhỏ đưa vào tay cậu.
Lúc hắn nghĩ mình đã đạt được mục đích rồi thì con thỏ nhỏ đã nói cho hắn biết đừng có xem thường cậu như vậy.
"Không phải...!Muốn cái bự hơn!"
"..."
"Không muốn! Không muốn a..."
Còn chưa kịp làm mình làm mẩy xong chú thỏ con đã bị người nắm cho tuốt lên, chữ muốn cuối câu của Kỷ Dụ gần như mang theo cái móc nhỏ, móc cảm xúc của người ta lên trời.
Ai đó tiên phát chế nhân làm đến là nước chảy mây trôi, thật sự là đáng hận mà.
"Không muốn?"
Đã vậy còn bẻ câu cắt nghĩa hỏi lại.
"Xấu ư...!Ngài xấu hức..."
Con thỏ nhỏ cũng xem như mới được khai trai chỉ sau vào cái vuốt nhẹ lại đủ lực của ai đó đã lần đầu đạt đến cao trào.
Trong cổ cậu nghẹn nghẹn một tiếng nấc, cơ thể lại hơi hơi ưỡn