"Ngài biết gia tộc De Garibaldi không?"
Kỷ Dụ nói đến đây thì ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt người đàn ông hỏi.
Landulf gật đầu: "De Garibaldi là một gia tộc đã có lịch sự ba trăm năm tại Milan.
Thời điểm tôi đến Napoli họ đã là địa chủ ở nơi này.
Tuy chỉ là một địa chủ nhỏ nhưng càng ngày càng phất lên, đến hiện tại có thể xem là một gia tộc lâu đời ở Milan."
"Mẹ Kỷ Dụ là con gái của chủ nhân đời này, trước bà có một người anh trai, sau có một em gái.
Năm đó bà ấy vì đào hôn mà theo cha Kỷ Dụ chạy đến Trung Quốc định cư, kết hôn rồi sinh ra Kỷ Dụ."
Kỷ Dụ gật gật cái đầu rồi kể tiếp, giọng điệu có chút buồn buồn: "Em tỉnh lại được hai tháng rưỡi thì biến cố lại xảy ra.
Hai người họ gặp phải tai nạn, rất nặng.
Cố gắng gượng được vài ngày thì cả hai đều rời đi, để lại em.
Lúc đó em mới biết Kỷ Dụ có một ông ngoại ở Ý.
Người bên đó được mẹ Kỷ Dụ trước khi chết nhờ vả, đến đón em về Ý."
Cậu kể đến đây thì cảm xúc dâng trào khẽ hôn lên cái cằm nhọn như đao khắc của người đàn ông rồi mới nói: "Lúc đó em chỉ nghĩ ngài ở đây.
Tuy rằng trải qua mấy trăm năm, em cũng không biết chiều không gian này có còn là lúc đó nữa không, hoặc ngài có còn là ngài không.
Nhưng em vẫn muốn thử."
Landulf đương nhiên không hiểu được tình huống kỳ dị như vậy.
Nhưng hắn có thể chắc chắn Kỷ Dụ là Carey, cậu có ký ức của hai người họ.
Như vậy là đã đủ rồi.
Có lẽ ông trời thương xót hắn sống cô độc đã quá lâu...
"Đúng rồi, ngày mai là cuối tuần, em đến quét dọn biệt thự cho ngài nhé!"
Bỗng nhiên Kỷ Dụ nhớ ra chuyện này, cậu tranh thủ nói.
Công việc này thật sự tốt hơn đi làm nhiều.
Nếu tuần nào cậu cũng đến thì có thể kiếm được một tháng bốn ngàn Eur, còn tốt hơn làm ở quán bar hỗn tạp nữa.
"Em biết lần trước là ngài mở cửa sau cho em đúng không? Có người nói cho em phòng sách của biệt thự thường không nằm trong danh sách quét dọn cuối tuần."
Giờ ngẫm lại thì trong phòng sách có bí mật lớn như vậy, đúng là không nên cho người ngoài vào mới phải.
"Sao lúc đó ngài lại cho em vào?"
Kể cũng lạ, một cánh cửa hầm ngầm lớn như vậy nằm ngay dưới sàn nhà vậy mà cậu lại không phát hiện ra.
Nhưng đối với cậu quan trọng hơn hết là nguyên nhân tại sao hắn lại cho cậu vào.
Lúc đó hắn còn không biết cậu là Carey, họ còn chưa gặp nhau lần nào.
Sau đó cậu đã nghĩ là do hắn thích mùi máu tươi của cậu.
Cái này kết hợp với những biểu hiện của hắn sau đó có lẽ sẽ dễ lý giải được hơn.
Trong lúc cậu miên man thì Landulf đã trả lời cậu.
Câu trả lời còn...!
"Tôi không biết."
Landulf thật sự không biết thật.
Thời điểm đưa ra mệnh lệnh hắn không nghĩ gì cả, cứ như bị mê hoặc vậy.
Có