"Quản gia, không phải ở chỗ này dư ra một người sao?"
Andrea mặt mày khó coi mở miệng chặn lại bước chân của Matteo.
Enea vốn muốn nói lại bị Andrea giành trước, cậu chàng không khỏi nhìn Andrea với ánh mắt kỳ quái.
Cho dù là người bốc đồng như cậu ta lúc này còn cảm thấy Andrea có thái độ không tốt với Kỷ Dụ thì người khác sao không thấy cho được.
Giỏi cho hắn nãy giờ còn làm bộ như không để ý, Enea không khỏi cười lạnh nhìn hắn.
Một số người còn ngẫm lại lúc nãy đề nghị xét mã định danh là hắn thì ngầm hiểu ra hắn vẫn âm thầm ném đá giấu tay đáng khinh bỉ.
Mặc dù rất không ưa nhưng lúc này họ vẫn muốn trước nghe xem Matteo sẽ giải quyết chuyện này thế nào dù có một số người, kể cả Enea đã bắt đầu nhận ra tình huống đã trở nên không đúng rồi.
Bằng chứng là quản gia của biệt thự thái độ khó hiểu thản nhiên đến kỳ quái.
Quả nhiên, Matteo khi nghe thấy lời này thì bước chân đang quay đi cũng ngừng lại, nhưng ông trước không có nói gì mà bình thản lướt qua mọi người một lượt rồi mới nhìn Andrea lên tiếng: "Tôi không có mù, sao lại không đếm được số người ở đây?"
Lời vừa ra đám người đã âm thầm đánh cái giật thót, riêng Andrea thì lập tức tái mặt đi.
Ai biết trong lúc không khí áp lực nặng nề như vậy Kỷ Dụ còn lén lút ranh mãnh nháy mắt với Matteo nữa.
Người sau trong lòng chỉ biết thở dài thườn thược.
Ngoài mặt ông không có biểu hiện gì, càng không nói thêm gì nữa mà tiếp tục quay đầu đi vào biệt thự.
Đám người đương nhiên không dám có ý kiến ý cò nữa, cả lũ trở nên ngoan ngoãn như chim cút nối đuôi theo ông đi vào.
Kỷ Dụ cũng không ngoại lệ.
Chỉ là trong lúc vô tình bị cảm xúc thôi thúc cậu lại đưa mắt nhìn lên cửa sổ phòng sách lần nữa.
Ở nơi ấy vốn dĩ trước đó không hề có bóng dáng ai lộ ra lúc này lại sừng sững đứng một người đàn ông.
Bởi vì bất ngờ nên thời điểm tầm mắt hai người giao nhau Kỷ Dụ không khỏi ngơ ra, rồi trong ánh mắt kinh ngạc của hắn cậu ở sau lưng đám người cách không cho hắn một cái hôn gió đầy lém lĩnh.
Người sau không khỏi buồn cười đầy bất đắc dĩ.
Dù vậy nó vẫn là nụ cười đầy sự dung túng và cưng chiều.
Sau khi tất cả mọi người đều tập hợp trong nhà ăn như mọi lúc thì Matteo cũng giống như thường lệ phân chia công việc cho bọn họ.
Nhưng quái lạ là ông lại không có đá động đến Kỷ Dụ.
Mặc cho đám người chờ đợi nãy giờ lại tò mò không chịu được thì cũng không có ai dám mở miệng đi hỏi.
Mặc kệ họ có cái thân phận gì thì khi ngồi ở chỗ này họ vẫn chỉ là một người làm công không hơn không kém chứ chưa nói thân phận của họ chắc gì đã bằng người ta.
Đương nhiên cũng sẽ không có chuyện có người được ông phân đến phòng sách.
Thật ra việc này Andrea đã sớm biết, bởi vì giữa hai lần Kỷ Dụ nhận việc quét