Hắn có thể thích cậu ư...
Kỷ Dụ cho dù có nằm mơ cũng không dám mơ ước xa vời như vậy...
Trong lúc nhất thời Kỷ Dụ chỉ biết mở to hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang quỳ phục trước mặt cậu, chỉ sợ trong lúc không để ý mộng cảnh sẽ tan biến, hiện thực giống như vực sâu sẽ hiện ra trước mặt.
Bởi vì quá hoảng hốt mà cậu bất giác nắm chặt bàn tay người đàn ông đang cầm tay cậu một cách vô thức cũng không nhận ra.
Landulf cảm nhận được sự hoảng loạn còn hơn lúc nãy của cậu thì không khỏi càng thêm xót xa.
Thì ra trước đây hắn đã vô tư như vậy.
Không, không phải.
Hắn là cho rằng hắn đã thể hiện quá nhiều.
Nhưng những sinh vật yếu ớt này chính là chỉ thích nghe cứ không thích nhìn, mặc cho những lời trót lưỡi đầu môi mới không thực tế nhất.
Cũng có khi là do giữa họ vốn đã tồn tại sẳn nhiều yếu tố khiến cho thứ hắn muốn truyền tải lại không thể truyền được đến cậu.
"Vậy giờ tôi nói, em lại nghe cho rõ, Dụ Dụ."
Hắn vừa nói xong đã cảm nhận được sự khẩn trương của cậu.
Landulf ngược lại nhẹ nhàng siết chặt bàn tay nhỏ của cậu vừa đưa lên đôi môi mỏng hoàn mỹ của mình thành kính hôn lên mu bàn tay dưới ánh mắt mở lớn của cậu vừa nói: "Tôi thích em, yêu em."
"Tôi chưa từng xem em là công cụ để hút máu, Dụ Dụ."
Landulf giọng nói dịu dàng lại pha chút bất đắc dĩ nhìn con thỏ nhỏ từ khi nghe hắn nói nước mắt đã rơi như mưa.
Cho dù nó là nước mắt hạnh phúc hắn cũng không muốn thấy đâu.
Cho nên hắn dẫn dắt nói: "Dụ Dụ, em thử nghĩ lại đi.
Trước đây mỗi lần tôi hút máu của em là ở thời điểm nào?"
Ở thời điểm nào...
Kỷ Dụ đang trong cảm giác không chân thực thật sự bị hắn lôi kéo.
Nhưng đáy lòng cậu vẫn rối tung rối mù, không ngừng vô thức hỏi đi hỏi lại câu nói đó.
Rồi dưới ánh mắt cổ vũ và trấn an của Landulf, dần dần những hình ảnh trong kiếp trước không ngừng hiện lên trong tâm trí cậu như những thước phim quay chậm.
Từ lúc cậu được mang về rồi bắt đầu sống cùng hắn.
Không phải tự dưng mà cậu nói hắn thân sĩ đến quá mức, người này đúng thật là một quý tộc đúng nghĩa.
Mà...!Mà mỗi lần hắn hút máu cậu...
Landulf thấy đôi mắt cậu mở to, tuy nó ngập nước còn hồng hồng như mắt con thỏ nhưng hắn vẫn biết cậu nhận ra rồi.
Hắn không khỏi buồn cười vừa bực bội khó hiểu đem ngón tay cậu ngậm vào miệng nghiến một cái xem như trừng phạt.
Đương nhiên là không có chuyện hắn cắn cậu chảy máu rồi.
Nhưng nó khiến Kỷ Dụ mềm nhũn vì cảm xúc ướt át trên ngón tay, lại bởi vì những tình cảm cuồng loạn trong lòng mà từ thân đến trái tim đều chìm đắm trong cảm giác lâng lâng như đang ở trên mây.
Cậu chỉ còn biết mở lớn đôi mắt hồng hồng nhìn người đàn ông trước mặt tựa như báu vật vừa mới chiếm được, chỉ muốn canh chừng từng phút