Xe họ vốn dừng ở bên ngoài biệt thự, theo điều tra của Landulf thì buổi tiệc xã giao hôm nay sẽ được diễn ra tại biệt thự này luôn, nhưng thời gian là buổi chiều cho đến tối.
Cho nên lúc này trước cổng biệt thự chẳng có xe cộ tấp nập gì, ngược lại đặc biệt trống vắng.
Đương nhiên rồi, làm gì có ai dám đem trước cửa biệt thự làm nơi đỗ xe chứ.
Cổng biệt thự thì luôn đóng kín, muốn vào được phải gọi người mở cửa.
Gặp người hướng nội nhìn thấy tình huống này chắc phải quay đầu chạy mất chứ đừng nói gọi người.
Bởi vì người đàn ông im lặng nên không khí trong xe có phần lúng túng.
Nhưng ở lúc Kỷ Dụ đã muốn đứng ngồi không yên nghĩ nói gì đó thì cậu lại thấy xe của họ bỗng nhiên di chuyển, nhẹ nhàng lướt lên phía trước một chút, hoàn mỹ dừng lại ngay chính diện cổng lớn của biệt thự luôn.
Kỷ Dụ mặt đầy ngu ngơ lại không biết hỏi thế nào, cũng không biết có nên xuống xe luôn không.
Cứ như vậy giằng co cho đến lúc cửa kính xe bị người gõ vang.
Kỷ Dụ cũng là bị giật mình một cái, theo phản xạ đưa mắt xuyên qua kính xe một chiều nhìn ra ngoài.
Phía bên ngoài xe từ bao giờ lại đứng một người bảo vệ, có lẽ là người gác cổng của biệt thự, thấy họ đậu xe ở trước cổng nên lịch sự đến hỏi, nếu không có gì thì nhắc nhở họ rời đi.
Đương nhiên nếu đây là một chiếc xe méo mó, bảo vệ sẽ đuổi thẳng cổ.
"Biết nên làm sao đúng không?"
Trong lúc Kỷ Dụ đang lơ ngơ thì cậu nghe thấy âm thanh của người đàn ông vang lên bên tai, nhiệt khí cũng phun lên mặt khiến da thịt nơi đó ngứa ngứa, nóng hổi.
Kỷ Dụ đưa mắt nhìn hắn một cái, trong lòng lập tức hiểu rõ.
"Em biết rồi.
Vậy em xuống đây."
Cậu tự tin nói còn không quên ôm mặt hắn hôn tạm biệt rồi thuận theo cái mở cửa xe của hắn khom lưng chui ra ngoài.
Người bảo vệ bên ngoài thấy cửa xe mở ra thì hơi lùi về sau đứng ở một bên chờ, thái độ vậy mà rất tốt không có thúc giục gì để Kỷ Dụ hoàn toàn xuống xe trước.
Kỷ Dụ đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương dễ nói chuyện như vậy, có lẽ là do nhìn ra được đẳng cấp của chủ nhân thông qua chiếc xe.
Nhưng như vậy lại vừa lúc giúp cậu giải quyết vấn đề vào cổng mà không tạo ra tình huống nào khiến mình mất mặt.
Có đôi lúc làm màu một chút sẽ tốt hơn là luồng cúi.
Vừa bước được xuống xe, đứng được đàng hoàng Kỷ Dụ cũng không có lập tức đóng lại cửa xe...!Mà không phải, là cậu không đóng được.
Cửa xe là ai đó giữ, không cho cậu đóng.
Ai đó là muốn xác định cậu được vào trong an toàn rồi mới an tâm.
"Xin hỏi, cậu là?"
Lúc này người bảo vệ rất chuyên nghiệp dẫn trước đến bắt chuyện với cậu, đỡ cho cậu phải tốn một phen mở lời vô nghĩa.
"Tôi gọi Kỷ Dụ, là cháu ngoại của ngài De Garibaldi.
Phiền anh vào báo với