"Nhà chính chỉ có dòng chính De Garibaldi trú ngụ, còn con cháu cách thế hệ đều ở khu nhà phụ."
Quả nhiên là vậy.
"Trong tủ đồ có áo tắm, cháu có thể thay bộ đồ trên người ra cho thoải mái những khi ở trong phòng."
Marina nhìn bộ trang phục chỉnh tề trông là biết giá cả không phải rẻ trên người Kỷ Dụ thì không khỏi nói.
Ít nhất Kỷ Dụ không có qua loa có lệ khi đến đây mà đã chuẩn bị cẩn thận như vậy, cô thật sự rất vui.
"Tuy rằng cháu mặc bộ này rất đẹp trai nhưng lần sau có thể ăn mặc thoái mái chút khi đến đây, nhìn cũng không gò bó hay quá câu nệ."
Kỷ Dụ nghe xong chỉ biết ngại ngùng cười nhìn cô.
"Để tránh gây ra trò cười không cần thiết còn khiến cháu không vui, trước giờ cơm trưa cháu tận lực ở trong phòng thôi nhé.
Đợi mọi người biết nhau rồi cháu có thể thoải mái tham quan biệt thự.
Cứ xem như đây là nhà cháu, không cần ngại ngùng."
Marina vỗ vỗ bả vai cậu nhẹ giọng nói.
"Cháu biết rồi."
Kỷ Dụ ngoan ngoãn gật đầu.
"Cái thẻ kia mật khẩu là bốn số một.
Nếu cháu không thích có thể đi đổi lại.
Tiền trong thẻ là tiền tiêu vặt của cháu mỗi tháng, đúng ngày sẽ có tiền được chuyển vào, cháu cứ dùng tự nhiên, không cần tiết kiệm quá mức.
Lỡ gặp chuyện khó khăn thì cứ tìm dì, dì giúp cháu."
Kỷ Dụ lại gật đầu, ra sức làm một bé ngoan biết nghe lời và hiểu chuyện.
Quả nhiên nhìn thấy Marina nở nụ cười hài lòng.
Sau khi dặn dò xong hết thảy Marina mới rời đi căn phòng.
Sau khi cô đi, việc đầu tiên Kỷ Dụ làm là móc điện thoại ra gọi cho thân vương nhà cậu.
"Dụ Dụ."
Cậu còn chưa kịp nói gì người bên kia đã lên tiếng trước.
Âm thanh từ tính dễ nghe có thể khiến người ta mang thai cách một đường truyền nghe lại càng có tính mê hoặc.
Bình thường Kỷ Dụ không có nói chuyện điện thoại với hắn nên không biết vụ này.
Nếu cậu muốn gặp hắn cậu sẽ tự mình đi đến biệt thự.
Cái này có một phần là do cậu chưa quen dùng điện thoại nên mới vậy.
Hiện tại tự nhiên cậu muốn ngày nào cũng phải nói chuyện qua điện thoại với người này một lần cho đã ghiền.
Trong phút chốc Kỷ Dụ đã quên mất bản thân trước đây đã chê cước điện thoại ở Ý mắc, cho dù nội địa cũng mắc nên mới càng bỏ xó nó.
Hiện tại cho dù biết mắc cậu cũng sẽ không chút ngần ngại đóng tiền cước mỗi tháng chỉ để mỗi ngày gọi điện thoại cho thân vương nhà mình ngay.
Nhưng cũng không phải Kỷ Dụ chi tiêu mù quáng đâu, đơn giản là vì cậu nhớ ra mình vừa mới nhận được một khoản thu nhập, chắc là đủ cho cậu trả tiền cước điện thoại mỗi tháng chứ nhỉ.
Giuseppe mà biết cậu nghĩ vậy thì sẽ trực tiếp dùng tiền đập cậu cho xem.
Uổng công ông thiên vị, đưa luôn cái thẻ phụ có kết nối với thẻ chính của ông cho cậu, vậy mà cái tên tôn tử này lại nghĩ ông keo