"Giaco."
Ai biết ngay sau khi cậu bày tỏ thái độ xong bên kia ghế sofa đã lập tức có người lên tiếng.
Kỷ Dụ không khó nhận ra đối phương là đang gọi cái người con trai tóc xanh này.
Mà khi bị gọi, người tên Giaco kia có vẻ cam chịu, mặc dù ánh mắt nhìn cậu rất không cam lòng bỏ qua nhưng vẫn lững thững đi ngược về.
"Cậu là con trai của Laura?"
Người nói là người vừa gọi Giaco trở về, tuổi tác có vẻ lớn.
Kỷ Dụ khó tránh khỏi đoán được đối phương vai vế có khi sẽ lớn hơn cậu.
Cho nên cậu đúng mực đáp lại, mặc dù trong bụng đang nói quả nhiên là biết cậu: "Vâng."
Laura là tên của mẹ Kỷ Dụ.
Một đám người vừa ra trận đã muốn đánh phủ đầu cậu, Kỷ Dụ im lặng tiếp thu, trên mặt lại càng thêm lạnh lùng.
"Cậu đến lúc nào? Hồi sáng không có thấy.
Cậu đã gặp bác chưa?"
Đối phương lần này hỏi nguyên một tràng, thái độ còn cao cao tại thượng trông cứ như đang lấy khẩu cung.
Dù Kỷ Dụ chẳng thèm bận tâm nhưng qua lời nói của đối phương cậu biết nên tính vai vế với ông ta với mình là gì rồi.
"Cháu vừa đến...!Cách đây hai tiếng.
Cháu đã gặp ông ngoại rồi."
Người này tính ra cậu phải gọi một tiếng chú.
Thái độ của Kỷ Dụ vẫn rất đúng mực dù trên mặt cậu không có biểu tình nào.
Dù cảm thấy không cần thiết cho họ mặt mũi nhưng cậu cũng không muốn thêm rắc rối, để cho họ nắm thót của mình rồi bắt chẹt.
"Lúc này cậu còn ở đây là bữa tiệc chiều cậu sẽ tham gia?"
Đối phương nghe cậu đáp thì mày hơn nhướng lên.
Đối với thái độ của cậu càng không tỏ vẻ gì hài hay không hài lòng.
Chắc ông ta cho rằng cậu không đáng cho ông ta để tâm.
Tuy bộ dạng mắt cao hơn đầu này vẫn không dễ ưa nhưng chỉ cần ông ta không chọc phá cậu thì cậu mới không để ý.
Ông ta muốn ưu việt thì cứ ưu việt đi, như thế vẫn tốt hơn hành động ngu ngốc của cái kẻ tóc xanh như con vẹt kia nhiều.
Lòng Kỷ Dụ lăn tăn không ngừng, miệng lại thản nhiên đáp: "Vâng."
"Là bác nói?"
Kỷ Dụ vẻ mặt không để lộ biểu tình gì, vẫn đúng mực đáp "vâng" một tiếng nữa.
Chỉ là đến lúc này đã có người không được vắng vẻ nữa mà lên tiếng.
"Ông ngoại cũng thật là..."
"Giaco!"
Nhưng nữa đường đã bị người chặn.
Massimo quát lên, mặc dù nghe thì to nhưng ngữ khí lại chẳng có bao nhiêu.
Nhưng ít nhất ý tứ cảnh cáo lại đầy đủ ngăn cản Giaco, dám chắc là con trai ông ta ngậm miệng.
"Làm gì vậy?"
Đúng lúc này Marina lại từ nhà ăn bên cạnh đi ra.
Cô nhìn trận thế trong phòng khách thì giọng điệu không khỏi cao hơn.
Mà giống như Kỷ Dụ đã đoán, vừa nhìn thấy cô xuất hiện một số người đang ngồi ở kia đều tự giác tém lại thái độ của chính mình.
Vậy mà không có ai lên tiếng đáp lại lời của cô.
"Vani, cháu xuống rồi à."
Đối với tình cảnh này Marina khẽ hừ lạnh một tiếng rồi mới đi đến bên cạnh Kỷ Dụ, thái độ quay ngoắc một trăm