Năm đó không thể giữ được hài tử đầu tiên của mình và Hứa Du Ninh, trong lòng Diệp Trăn Trăn vẫn cảm thấy rất tiếc nuối.
Sau ngần ấy năm mỗi lần nhớ tới thì trong lòng nàng vẫn cảm thấy buồn rầu như cũ.
Năm năm sau đó, nàng và Hứa Du Ninh vẫn luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tự nhiên cũng khó có thai.
Khi nàng vào kinh, hai người sớm chiều ở chung, tuổi cũng đã lớn hơn, nàng vốn nghĩ rằng rất nhanh là có thể mang thai.
Nhưng không nghĩ tới đã nửa năm trôi qua mà cũng vẫn không có tin tức gì.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn lo sợ năm đó không may đánh mất hài tử đầu tiên của mình đã làm tổn thương đến tử c ung nên sau này nàng sẽ khó mang thai hơn.
Nàng liền gọi ngự y tới đây bắt mạch cho nàng.
Ngự y nói nàng cơ thể nàng rất tốt, cũng không có chỗ nào không ổn.
Vì để cho nàng yên tâm còn kê một đơn thuốc tẩm bổ cơ thể.
Rất nhanh Hứa Du Ninh đã biết được chuyện này, ban đêm lúc trở về thì cẩn thận hỏi thăm chuyện này.
Diệp Trăn Trăn cũng không có ý che giấu, thành thật nói chuyện nàng muốn sinh hài tử cho Hứa Du Ninh biết.
Cũng không phải lo lắng Hứa Du Ninh sẽ mở rộng hậu cung nạp phi tần, nàng chỉ nóng lòng muốn sinh một hài tử gần bên người, nàng biết từ lúc Hứa Du Ninh đăng cơ làm Đế, những triều thần này không chỉ một lần hai lần dâng tấu chương muốn Hứa Du Ninh làm phong phú hậu cung, mau chóng vì nhất mạch hoàng gia mà khai chi tán diệp (1) nhưng đều bị Hứa Du Ninh bác bỏ trả lại.
Nếu như bị những vị triều thần kia cực lực bức bách thì hắn cũng không nói chuyện mà chỉ trực tiếp hạ chỉ ban thưởng cho những vị triều thần này năm sáu cung nữ, để cho những người đó mang về nhà.
(1) khai chi tán diệp: ra cành ra lá xum xuê ẩn dụ cho việc sinh sản của con người, có nghĩ là có nhiều con cháu.
Thân phận những cung nữ Hoàng Thượng tự mình ban cho kia cũng không thể tầm thường, sau khi trở về thế nào cũng phải cho một cái danh phận thiếp thất đi? Còn phải là quý thiếp, trong lòng phu nhân nhà thần tử nào có thể vui lòng đây? Trở về còn không phải tìm đủ mọi cách ầm ĩ với trượng phu của nhà mình sao.
Cho dù không ồn ào nhưng trong hậu trạch lập tức có thêm năm sáu quý thiếp này, không nói những chi phí ăn uống này, ba nữ nhân là thành cái chợ, ngay lập tức thì có thêm hai cái chợ nữa, sao còn có thể nhàn rỗi để ý đến chuyện hậu cung Hứa Du Ninh phong hú hay không phong phú đây?
Mấy lần như vậy thì cũng không còn thần tử nào dám dâng tấu chương nói với Hứa Du Ninh chuyện này nữa, rốt cuộc ai cũng không muốn hậu trạch trong nhà mình không yên tĩnh nha.
Hơn nữa Hứa Du Ninh còn cam đoan với Diệp Trăn Trăn, bất luận đời này trong tim hắn hay là bên người hắn mãi mãi cũng chỉ có một mình Diệp Trăn Trăn, tuyệt đối sẽ không bao giờ nhìn bất kỳ người nữ nhân nào khác.
Đối điểm này Diệp Trăn Trăn vẫn tin tưởng hắn, cũng chưa từng có nghi ngờ hắn bao giờ.
Lần này gọi ngự y tới đây hỏi thăm cũng chỉ là vì nàng thật sự muốn có hài tử.
Mặc dù nàng không nói rõ ra nhưng Hứa Du Ninh cũng biết chắc chắn trong lòng nàng còn đang nghĩ về hài tử đầu tiên của bọn họ.
Hắn chỉ đưa tay ra ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên trán của nàng, nhẹ nhàng nói: "Chuyện hài tử không nên gấp gáp, từ từ sẽ đến.
Muội yên tâm, chắc chắn chúng ta sẽ có hài tử."
Diệp Trăn Trăn gật nhẹ đầu.
Chỉ tiếc thu đi đông lại, lại qua nửa năm nhưng bụng Diệp Trăn Trăn vẫn không có động tĩnh gì.
Cũng may Hứa Du Ninh thường xuyên an ủi nàng, Diệp Trăn Trăn đối với chuyện này cũng không có vội vàng như trước kia, dần dần bình tĩnh lại.
Có lẽ chuyện hài tử này đúng là phải xem duyên phận đi? Bây giờ nàng còn chưa có mang thai vậy thì chỉ là vì duyên phận còn chưa đến, khi nào duyên phận đến thì nàng tự nhiên sẽ có thai.
Mà mọi chuyện thường giống như thế này, càng nôn nóng thì càng không thể được như ý nguyện, đợi đến khi bình tâm tĩnh khí thì lại rất dễ đạt được ý nguyện.
Ngày hôm đêm rằm tháng giêng đó, Diệp Trăn Trăn cảm thấy cơ thể không được thoải mái cho lắm, Hứa Du Ninh gọi ngự y tới xem bệnh cho nàng thì được thông báo là nàng đã mang thai.
Tháng cũng chưa lớn lắm, chỉ khoảng hai tháng.
Nhưng Diệp Trăn Trăn nhiều ít cũng có chút phản ứng, chẳng hạn như là thích ngủ, khẩu vị không tốt.
Bởi vì chuyện hài tử đầu tiên mà lần này Diệp Trăn Trăn đặc biệt cẩn thận, mọi thứ đều ngheo theo phân phó của ngự y.
Hứa Du Ninh cũng cực kỳ để tâm, chỉ cần có thời gian nhàn rỗi thì sẽ ở cùng nàng.
Thậm chí có lúc còn mang theo tấu chương đến tẩm cung Diệp Trăn Trăn, một bên phê chuẩn một bên bồi nàng.
Diệp Trăn Trăn không cảm thấy chút hứng thú nào với những chuyện triều chính kia, chủ yếu là vì nàng cũng không biết.
Nói đến đây nàng rất khâm phục Hứa Du Ninh.
Vốn dĩ từ nhỏ hắn cũng chưa từng nhận được dạy dỗ ở phương diện này, cũng coi là thay đổi giữa chừng nhưng lại còn xử lý chuyện này rất tốt.
Bây giờ không nói đất nước trời yên biển lặng nhưng mà ít nhất bách tính cũng đã an cư lạc nghiệp.
Chẳng qua là có Hứa Du Ninh ngồi trong phòng, nói chuyện với nàng thì nàng sẽ cảm thấy cả người có tinh thần hơn một chút, không còn từng giây từng phút đều lười biếng, cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn nằm xuống và ngủ.
Cũng may tình trạng này cũng không kéo dài bao lâu, đến khi hài tử được bốn năm tháng thì cũng không cần phải đặc biệt lo nghĩ nữa, tinh thần cả người tốt hơn rất nhiều.
Lúc không có chuyện gì làm thì sẽ nắm tay Hứa Du Ninh cùng nhau đi dạo trong ngự hoa viên một chút.
Chỉ tiếc là khi đến bảy tháng cả người Diệp Trăn Trăn lại bắt đầu cảm thấy lười biếng rất không muốn hoạt động.
Mỗi lần Hứa Du Ninh đều phải lôi kéo thì nàng mới miễn cưỡng đồng ý đi ra ngoài một chút.
Lúc này ngự y đã bắt mạch xác định được giới tính của hài tử, là một nam