Bởi vì Hổ Tử nương đưa lưng về phía cửa sân, cho nên căn bản không nhìn thấy có người đứng ở sau lưng khi nào.
Có điều điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện bà ta có thể nghe được đây là giọng nói của Hứa Du Ninh.
Mà lại, nghe được lời này của Hứa Du Ninh cũng quả thật nói trúng tim đen chỉ là trong nội tâm bà ta không nguyện ý nhất thừa nhận, lập tức bị dọa sợ hét to một tiếng, bỏ chạy về phía trước.
Cũng không có chú ý tới Diệp lão tứ đang đứng ở trước nàng ta mấy bước, lúc này vừa chạy liền đụng phải phía sau lưng của ông.
DIệp lão tứ dù gì cũng là nam nhân, bất luận là thể trạng hay là khí lực đều lớn hơn Hổ Tử nương nhiều, Hổ Tử nương kinh hãi dưới chân chạy lại nhanh, cho nên sau khi đụng vào DIệp lão tứ ngược lại bị ông đụng lùi về sau ngã ngồi trên mặt đất.
Lúc này, Diệp Trăn Trăn cũng nhìn thấy người đứng ở trong sân, trong lòng kinh hỉ sau đó lại rất lo lắng, vội vàng chạy như bay đến gọi hắn: "Ca."
Chạy đến gần, mới chú ý tới trên tay phải Hứa Du Ninh còn túm lấy cánh tay một người.
Là Hổ Tử. Đang khóc, một mặt đầy nước mắt nước mũi, nhìn thấy nãi nãi và nương của mình ở chỗ này, liền vội vàng kêu to hai người bọn họ: "Nãi nãi, nương."
Hổ Tử nãi nãi xem cháu trai của mình quan trọng như tính mạng mình, lúc này nhìn thấy Hứa Du Ninh dắt nó, vội vàng xông lại kêu to: "Ngươi làm cái gì đó? Mau buông cháu trai ta ra."
Hứa Du Ninh lạnh lùng liếc nhìn mụ ta một cái, sau đó đưa tay dùng sức đẩy Hổ Tử đến trước gót chân của mụ ta.
Hổ Tử một đứa bé chưa tới mười tuổi, có thể có bao nhiêu khí lực? Lập tức bị hắn đẩy về phía trước liền lảo đảo một cái. Nếu không phải Hổ Tử nãi nãi kịp thời duỗi tay ôm lấy, chỉ sợ lại phải ngã mặt hướng xuống kiểu 'chó gặm bùn'.
Hổ Tử nãi nãi vừa thấy hắn như vậy lập tức tức giận. Ôm lấy Hổ Tử sau đó bắt đầu mắng Hứa Du Ninh: "Ngươi, người này trái tim thật sự còn độc hơn cả rắn! Nó là một đứa bé mà ngươi đẩy nó? Nó ngã xuống ngươi có trách nhiệm không hả? !"
Lại nghĩ tới mục đích hôm nay đến nhà Diệp Tế Muội, liền đưa tay chỉ Hứa Du Ninh mắng to: "Ta nhổ vào! Thấy dáng vẻ của ngươi là người đọc sách, hóa ra bên trong một bụng ý xấu! Vậy mà ở trên đê nổi lên ý đồ xấu xa với con dâu ta. Con dâu ta không cho thì ngươi còn muốn đẩy nàng xuống sông, ngươi. . ."
Diệp Trăn Trăn thật sự là bị mụ ta làm ầm ĩ đến không kiên nhẫn được nữa, lập tức lớn tiếng quát mụ ta một tiếng: "Bà ngậm miệng đi."
Mặc dù là mắng Hổ Tử nãi nãi, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi người Hứa Du Ninh. Hơn nữa càng nhìn càng kinh hãi.
Trước kia, dù Hứa Du Ninh không thích mấy người Hổ Tử nãi nãi, nhưng trên mặt nhiều lắm cũng là thần sắc lãnh đạm, không nói lời nào mà thôi, nhưng là hiện tại, giữa lông mày hắn một mảnh lạnh lẽo túc sát*, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, cho người ta cảm giác áp bách cực nặng.
*Túc sát: xơ xác tiêu điều
Diệp Trăn Trăn cũng cảm nhận được sát khí trong truyền thuyết trên người Hứa Du Ninh.
Đã xảy ra chuyện gì? Làm sao Hứa Du Ninh lại bỗng nhiên trở thành như vậy?
Thế nhưng mà không đợi nàng mở miệng hỏi, chỉ thấy Hứa Du Ninh đã giơ tay lên, dùng sức hất bàn tay Hổ Tử nãi nãi đang chỉ vào hắn. Sau đó trong sự chấn động và kinh ngạc của Hổ Tử nãi nãi và bên cạnh người vây xem, nhanh chân đi lên phía trước.
Chờ đi đến trước Hổ Tử nương, hắn cũng một câu đều không nói, xoay người túm cánh tay Hổ Tử nương lôi bà ta từ dưới đất lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà ta.
Sau đó trước khi Hổ Tử nương kinh hãi còn chưa kịp kêu lên thành tiếng, hắn đã nặng nề giáng một bạt tai xuống.
Người bên cạnh cũng không nghĩ tới Hứa Du Ninh vừa bắt đầu đã đánh người, ngay cả một bước đệm cũng không có, lập tức khiến tất cả mọi người ngây dại.
Ngay cả Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn, nhìn thấy Hứa Du Ninh trở về, đang muốn chạy tới cũng ngây dại.
Đợi đến khi đám người phản ứng kịp, cũng không biết được tóm lại Hổ Tử đã bị Hứa Du Ninh đánh bao nhiêu cái.
Lực tay của Hứa Du Ninh lại lớn, thế là đám người lập tức đều mắt nhìn thấy hai bên gương mặt Hổ Tử nương sưng to như bánh màn thầu, khóe miệng còn chảy ra máu tươi.
Vẫn là Diệp Trăn Trăn phản ứng lại trước, vội vàng tiến lên giữ chặt tay Hứa Du Ninh, gọi hắn: "Ca, ca, huynh đang làm cái gì thế?"
Đánh nương Hổ Tử trước mặt nhiều người như vậy, chờ lát nữa mọi người truy cứu tới, đều tận mắt nhìn thấy, Hứa Du Ninh phải gỡ tội kiểu gì?
Diệp Tế Muội cũng xông lại gọi hắn: "A Ninh, dừng tay!"
Đánh tiếp nữa, bà lo lắng Hứa Du Ninh đánh chết Hổ Tử nương mất.
Mà trên thực tế, quả thật Hứa Du Ninh cũng cất tấm muốn nương Hổ Tử chết. Chẳng qua lúc này bị Diệp Trăn Trăn lôi cánh tay, lại nghe được Diệp Tế Muội khuyên can, cuối cùng hắn mới khống chế bản thân mình lại, dừng tay.
Có điều ánh mắt nhìn Hổ Tử nương vẫn còn lạnh lẽo bức người. Lại hung hăng vứt bà ta xuống đất như quăng túi vải.
Hổ Tử nương đã hoàn toàn bị hắn cho đánh cho hồ đồ rồi. Cũng sợ choáng váng, cho dù bây giờ bị hắn quăng trên mặt đất cũng không đứng lên, lại chẳng hề nói một câu, chỉ ngơ ngác ngồi đó.
Lúc này, Hổ Tử nãi nãi thét chói tai, muốn xông lại đánh Hứa Du Ninh.
Đánh con dâu bà ta trước mặt nhiều người như vậy, không phải chính là đang đánh lên mặt của mụ ta sao? Sao mụ ta có thể tha thứ cho Hứa Du Ninh?
Nhưng mà Hứa Du Ninh cũng không tha cho mụ ta! Trước đây, cả nhà này làm chuyện ngáng chân bọn họ còn ít? Lần này Hứa Hưng Xương không so đo hiềm khích lúc trước, có lòng tốt muốn cứu Hổ Tử và muội muội Hổ Tử, nhưng Hổ Tử nương đối xử với ông ấy như thế nào?
Nóng vội cứu nhi tử của mình, lúc Hứa Hưng Xương nâng muội muội Hổ Tử bảo bà ta đón lấy thì bà ta cũng không đón, bức bách Hứa Hưng Xương đi cứu Hổ Tử. Cuối cùng bà ta kéo Hổ Tử đi lên, nhìn thấy Hứa Hưng Xương bị dòng nước cuốn đi, không nghĩ lập tức tìm người đi cứu ông ấy lên bờ, ngược lại chỉ nghĩ sợ đền tiền, sợ cả nhà họ trách bà ta nên định mặc kệ sống chết của Hứa Hưng Xương, giấu diếm chuyện này.
Mà bây giờ, Hổ Tử nãi nãi vậy mà lại mang theo một đám người đến nhà ông làm khó người của ông!
Hứa Du Ninh càng nghĩ càng giận, ánh mắt lập tức sắc bén.
Mắt thấy Hổ Tử nãi nãi muốn vọt tới trước mặt hắn, hắn không chút nghĩ ngợi, đầu tiên là một tay kéo Diệp Trăn Trăn đến phía sau mình bảo vệ, sau đó giơ chân lên, dùng sức đạp về phía Hổ Tử nãi nãi.
Vừa vặn đá vào chỗ đầu gối đùi phải của Hổ Tử nãi nãi. Lúc này, người bên cạnh cũng chỉ nghe được một tiếng răng rắc vang giòn, sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết của Hổ Tử nãi nãi.
Chỉ sợ cái đùi phải này của Hổ Tử
nãi nãi sẽ phải tàn phế.
Sau khi đạp Hổ Tử nãi nãi, Hứa Du Ninh cũng không nói chuyện, ánh mắt lạnh lẽo quét tới những người đang đứng ở trong sân.
Những người kia chạm phải ánh mắt của hắn, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ hàn ý. Nhất thời không người nào dám tiến lên, cũng không người nào dám mở miệng nói chuyện, trong sân chỉ nghe tiếng kêu thảm và tiếng chửi rủa của Hổ Tử nãi nãi.
Lúc này, Hứa Du Ninh mới nắm tay Diệp Trăn Trăn, xoay người, nhấc chân chậm rãi đi vào trong phòng.
Chờ đi đến trước mặt Diệp Tế Muội, hắn buông tay Diệp Trăn Trăn ra, cũng không nói chuyện, hướng về phía Diệp Tế Muội quỳ xuống.
Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn đã bị chuyện vừa xảy ra từ lúc hắn trở về sau đó liền đánh Hổ Tử nương rồi đạp Hổ Tử nãi nãi làm cho khiếp sợ, lúc này hai người nhìn thấy hắn quỳ xuống cũng chưa kịp phản ứng.
Hoàn toàn không biết hắn đang làm gì. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại để một người luôn ôn hòa như Hứa Du Ninh bỗng nhiên thay đổi tính tình hoàn toàn.
Nói không khoa trương chút nào, vừa rồi Hứa Du Ninh, thật sự tựa như Tu La từ trong địa ngục bò ra, khiến người ta nhìn thấy sợ hãi trong lòng, căn bản không dám tới gần hắn nửa bước.
Vẫn là Diệp Trăn Trăn phản ứng lại trước. Thấy Diệp Tế Muội còn đang ngơ ngác nhìn Hứa Du Ninh, bèn nhẹ nhàng kéo ống tay áo của bà, ra hiệu bà nói chuyện.
Trong lòng cũng bắt đầu lo lắng.
Hứa Du Ninh bỗng nhiên thay đổi tính tình như vậy, hiện tại lại quỳ gối với Diệp Tế Muội, vậy chắc chắn đã xảy ra đại sự gì rồi.
Hơn nữa chỉ sợ là đại sự rất không tốt.
Lúc này Diệp Tế Muội mới lấy lại tinh thần. Dừng một chút, lập tức hỏi Hứa Du Ninh: "Con, đang yên đang lành con quỳ ta làm cái gì chứ? Mau đứng dậy đi."
Diệp Trăn Trăn không đợi bà mở miệng phân phó, đã đi đến dìu cánh tay Hứa Du Ninh muốn kéo hắn lên.
Nhưng Hứa Du Ninh lại tránh thoát tay của nàng, không đứng lên. Thậm chí đầu của hắn còn cúi thấp xuống, thanh âm cũng trầm thấp: "Nương, nhi tử vô dụng. Cha, ông ấy, ông ấy... "
Vốn là muốn nói thật, nói ra suy đoán trong lòng mình, nhưng mà sắp đến điểm mấu chốt hắn vẫn không đành lòng nói ra cái chữ 'mất' kia.
Với lại, trong lòng của hắn cũng không muốn thừa nhận chuyện này, dù sao vẫn không chịu tin tưởng Hứa Hưng Xương chết như vậy. Luôn cảm thấy chắc chắn ông còn chưa chết, chỉ là bị nước sông cuốn tơi nơi nào đó mà hắn không biết.
Cho nên nói tới đây hắn dừng lại, sau đó đổi thành lời giải thích: "Con, con không tìm được cha."
Lúc nói lời này, thanh âm của hắn cũng có chút nghẹn ngào. Làm gì có khí thế mạnh mẽ bức người như lúc đối xử với Hổ Tử nương và Hổ Tử nãi nãi vừa rồi.
Diệp Tế Muội nghe được lời nói này của hắn còn chưa hiểu rõ là có ý gì. Trong lòng Diệp Trăn Trăn lại đột nhiên nhảy một cái, sắc mặt bắt đầu trắng đi.
Hiện tại xem ra, vừa rồi Hứa Du Ninh bỗng nhiên nổi giận khẳng định là bởi vì Hứa Hưng Xương. Có phải Hứa Hưng Xương đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lại có thể để Hứa Du Ninh xưa nay trầm ổn cẩn thận. . .
Nàng không còn dám nghĩ tiếp. Gắt gao cắn môi dưới của mình, nghe Diệp Tế Muội đang hỏi Hứa Du Ninh: "Con nói con không tìm được cha con, đây là ý gì?"
Sau khi nói xong còn an ủi hắn: "Cha con ông ấy chính là trong lòng nhất thời không có lối ra, không chừng đang ở chỗ nào đó giải sầu đấy chứ. Con không tìm thấy ông ấy mà thôi, đây là chuyện bao lớn đáng để con quỳ gối với ta? Ta cũng sẽ không trách con. Lại nói, ông ấy đã là người lớn, chờ giải sầu xong, sẽ không biết trở về à?"
Lập tức gọi Diệp Trăn Trăn mau đỡ Hứa Du Ninh.
Diệp Trăn Trăn cũng không nói chuyện, y nguyên liều mạng cắn mình môi dưới, run lấy hai tay muốn đi đỡ Hứa Du Ninh.
Nhưng Hứa Du Ninh lại tránh thoát tay của nàng, vẫn không đứng dậy. Cả người nửa người trên thậm chí đều nằm sát mặt đất, ngay cả giọng nói cũng càng trở nên nghẹn ngào.
"Nương, cha ông ấy, có thể về sau ông ấy cũng không về được nữa."
Trong lòng Diệp Trăn Trăn vang lên tiếng lộp bộp, đầu óc một mảnh mờ mịt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Du Ninh.
Sau đó nàng thẫn thờ nghe Hứa Du Ninh kể lại chuyện xảy ra ở trên đê lúc xế chiều.
Mặc dù lúc này giọng nói của Hứa Du Ninh cũng không tính là quá lớn, nhưng cũng đủ rõ ràng để rơi vào tai mọi người ở trong sân.
Lúc này, đám người mới hiểu được cặn kẽ chuyện đã xảy ra trước đó.
Cũng khó trách vì sao Hứa Du Ninh lại đẩy Hổ Tử nương xuống sông. Dù là ai, gặp phải chuyện như vậy cũng không thể bình tĩnh được.
Lúc này, cả người Diệp Tế Muội đều đã choáng váng.
Bà ngơ ngác nhìn Hứa Du Ninh, giống như nghe không hiểu lời hắn nói, trước mắt cũng dường như không nhìn thấy ai, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Sau đó, cuối cùng bà cũng đã chậm rãi phản ứng lại. Hứa Hưng Xương, trượng phu của bà, phụ thân của đứa bé trong bụng bà, bây giờ rất khả năng đã chết.
Nhận ra điều này, Diệp Tế Muội chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực giống như đột nhiên bị người ta mạnh tay nhéo một cái, đau đớn đến mức bà không có cách nào hít thở.
Muốn nói chuyện, nhưng bà vừa mới há miệng, còn chưa phát ra âm thanh, trước hết phốc một tiếng rồi phun ra một ngụm máu.
Ngay sau khi bà nhắm hai mắt lại, thân thể đã nhanh chóng mềm nhũn.
Truyện convert hay :
Xuyên Nhanh: Boss Ca Ca, Hắc Hóa Sao