Kurosawa đã làm việc suốt 68 tiếng đồng hồ, mặc dù không phải liên tục không gián đoạn nhưng cũng gần như là ăn ngủ nghỉ tại phòng làm việc luôn. Mắt anh cay xè, cổ thì tê nhức vì nhìn màn hình máy tính quá lâu, huyệt thái dương lúc nào cũng như muốn nổ tung. Anh gập màn hình xuống thở hắt ra một hơi, cuối cùng thì hai tiếng trước dự án lần này cũng kết thúc. Team Kurosawa đã đạt mục tiêu của quý này, thậm chí một nửa số KPI quý sau cũng đã giải quyết xong, từ giờ đến cuối năm có thể nhàn nhã một chút rồi.
Cả team kiệt sức đến mức ngay cả tiệc mừng cũng đẩy sang tuần sau, ai về nhà nấy nghỉ ngơi trước. Mọi người trong phòng đều đã tan làm, chỉ có Kurosawa vẫn kiên trì như trước, chờ đúng chín rưỡi mới rời khỏi công ty. Anh day day trán, tháo kính áp tròng ra, nếu ngón tay không chạm vào vật tròn nhỏ trong suốt đó, có lẽ anh tưởng rằng mắt mình đã hòa thành một thể với kính áp tròng thật rồi cũng nên.
Kurosawa đứng dậy kéo rèm cửa chớp, không khí lạnh mát lạnh của buổi tối lập tức ùa vào, anh chớp chớp mắt, ánh đèn đường giữa các tòa kiến trúc mơ hồ hòa thành một chùm sáng, dù vậy đi nữa anh vẫn nhận ra cửa hàng tiện lợi ở dưới chân tòa nhà đối diện hàng ngày mình đi ngang qua.
Hôm nay cũng vậy, thang máy mất đúng tám giây để đi từ tầng mười xuống tầng một, đi thẳng 30 mét sẽ đến cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24, sau đó rẽ phải chờ chuyến bus muộn, năm phút sau xe đến, 20 phút sau dừng dưới cổng chung cư, mở cửa bằng khóa vân tay, thả cặp công văn xuống, gọi trợ lý ảo Alexa phát một đoạn nhạc không lời thường nghe, sau đó đi tắm, sấy khô tóc, nằm lên giường, vừa đúng 10 giờ 22 phút.
Đồng hồ trong phòng cũng chậm rãi nhích từng giây như mọi ngày, khoảng 3600 nhịp đã trôi qua nhưng những suy nghĩ quanh quẩn trong đầu anh vẫn không chịu lắng xuống, di chứng của việc làm việc quá độ chính là thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng. Kurosawa thở dài, đứng dậy đi lấy một chai nước có ga không đường để cảm giác mát lạnh kích thích chạy dọc thực quản, sau đó anh ngồi xuống ghế sofa mở máy tính ra check mail. Tầm này dù là khách hàng ở tận đầu bên kia Thái Bình Dương cũng chỉ vừa mới ngủ dậy, vì vậy ngoài trừ mail hệ thống gửi tự động ra thì chẳng có mail gì mới. Kurosawa – người bị đồng nghiệp gọi là cỗ máy làm việc vĩnh cửu – bỗng cảm thấy trống rỗng, còn dạ dày thì bắt đầu khó chịu vì uống quá nhiều nước có ga, haiz, hình như giờ còn tỉnh hơn cả ban nãy.
Kurosawa lướt màn hình không có mục đích, không hiểu sao anh lại nhấn vào một video ASMR mà Youtube giới thiệu, chắc tại vì đó là nội dung tiêu đề duy nhất bằng tiếng Nhật – “Âm thanh đưa bạn chìm vào giấc ngủ, đeo tai nghe để trải nghiệm tốt hơn”.
Kurosawa không tin mấy trò này cho lắm nhưng có lẽ vì quá nhàm chán, hoặc là bệnh mất ngủ kéo dài khiến năng lực phán đoán của anh suy giảm, tóm lại là cuối cùng mũi tên màu trắng vẫn di chuyển đến tiêu đề video và click vào, anh còn đeo tai nghe đúng như kiến nghị. Sau khi vào phòng livestream, một giọng nói mà Kurosawa không nghĩ mình sẽ nghe thấy vang lên. Giọng nói đó nghe như là tiếng gió biển vọng từ chiếc vỏ sò khi áp lên tai, hóa ra đối phương đang chà mic. Cảm giác tê dại như có dòng điện chạy sau tai khiến Kurosawa bất giác rùng mình, dường như thực sự có người ở đằng sau đang mơn trớn tai anh vậy.
Màn hình dần dần sáng lên, người bên trong lấy một bóng đèn nhỏ màu cam nhạt bỏ vào chăn, dưới ánh đèn yếu ớt có thể nhìn thấy cậu mặc bộ đồ ngủ màu xanh đậm, cổ tay mảnh khảnh vươn ra vẫy vẫy trước ống kính: “…Tuần này các bạn cũng chăm chỉ làm việc đấy chứ? Mọi người làm tốt lắm.” Giọng nói rất nhỏ, có vẻ streamer đang nói chuyện với mọi người trong phần bình luận.
“Vậy à, sắp thi rồi hả, cố lên nhé, chắc chắn bạn sẽ qua môn thôi.”
“Tôi á? Chuyện thú vị ấy à, hình như chẳng có chuyện gì cả. Chào buổi tối XX kun, tiếng thổi khí à, được, có ngay.”
“Đúng vậy, không có chuyện gì đặc biệt hết, chào buổi tối.”
Hơi thở nhẹ nhàng từ bên tai truyền đến, vì buổi tối rất yên tĩnh nên âm thanh trở nên vô cùng chân thực, Kurosawa lại một lần nữa có cảm giác đối phương đang thì thầm ngay bên cạnh mình. Cơ thể bỗng nhiên cảm thấy nhột nhạt khó chịu, Kurosawa ôm máy tính dựa vào ghế sofa, lắng nghe âm thanh dịu dàng đang phát trong video. Cậu streamer này chắc đang vui, cậu ta đang ngâm nga ca khúc nào đó, bài gì nhỉ, “Sakura Anata ni Deaete Yokatta” (*) à? Bài này cũng khá lâu rồi, “Gì cơ? Tiếng hôn gió? Thôi ngại lắm…”
(*) Sakura sakura, anh nhớ em. Link nghe.
Lại là tiếng cười, hơi thở gần kề bên tai, ống tay áo hơi dài chỉ lộ ra nửa bàn tay, cậu kéo camera và mic lại gần làm chiếc chăn co lại thành một nùi, qua màn hình anh chỉ nhìn thấy một phần cổ áo trong bóng tối. Đầu Kurosawa chợt hiện lên dáng vẻ đáng yêu của chú hamster nhỏ đang với móng khều hạt dẻ.
Kurosawa lấy gối dựa kê sau cổ, bắt đầu thư giãn trong âm thanh ngọt ngào êm dịu kia, “Ừm…Hôn gió hơi xấu hổ, thay bằng tiếng tim đập được không?” Từng nhịp tim chậm rãi mà ổn định va vào màng nhĩ, hình như đối phương vẫn đang nói gì đó, thế nhưng giọng nói càng ngày càng xa, tâm trí Kurosawa như được ngâm trong hồ nước ấm rồi chìm dần xuống.
“Vậy chúc mọi người ngủ ngon, hôm nay cũng là một ngày vất vả rồi, các bạn đã làm rất tốt, bye bye.” Trên màn hình rất nhiều người cũng bắt đầu để lại bình luận chúc ngủ ngon. Quả nhiên trên thế giới này, dù bạn mất ngủ bất cứ lúc nào, kiểu gì cũng sẽ có người đang mất ngủ giống như bạn vào khoảng thời gian đó.
Adachi dùng giọng gió nói nốt một câu cuối cùng nhưng không tắt mic ngay, cậu vuốt