Đối với những người ngại giao tiếp xã hội suốt ngày trốn trong nhà, ban đêm chính là tự do, còn ánh mặt trời là kẻ địch. Họ không bị tia cực tím thiêu đốt giống như ma cà rồng nhưng rất sợ ánh sáng và âm thanh, tiếng người nói như kim đâm vào màng nhĩ, một cái chạm nhẹ cũng nóng như nham thạch chảy ra từ núi lửa, tóm lại người nhạy cảm là kiểu đụng phải bông thôi cũng thấy đau rồi. Họ cũng sợ để lộ ánh mắt của mình cho mọi người thấy, bởi vì ban ngày ai cũng bị nhìn thấy rõ ràng, mọi người sẽ tùy tiện trò chuyện, tiếp xúc với nhau, không còn cảnh giác như ban đêm nữa. Người mắc hội chứng sợ xã hội sẽ cẩn thận né tránh mạng lưới giao tiếp bằng mắt dày đặc ấy.
Adachi hiểu rất rõ cảm giác này, nhưng gần đây việc làm thêm của cậu xảy ra thay đổi lớn. Ban đầu cậu chỉ làm ban đêm, bởi vì lương theo giờ cao hơn ban ngày 35%, hơn nữa buổi sáng ở nhà ngủ cũng không bị mẹ mắng. Cậu muốn thích nghi với cuộc sống “ngày ngủ đêm bay” nhưng có vẻ đồng hồ sinh học không cho phép, sức khỏe của chàng trạch nam bình thường chỉ tập thể dục từ phòng ngủ ra phòng bếp không ngừng kêu gào bất mãn. Đúng lúc này cửa hàng trưởng cưỡng chế điều chỉnh thời gian làm việc lên buổi sáng, Adachi lo sợ bất an, nhưng mẹ cậu có vẻ rất hài lòng. Ai mà chẳng cảm thấy đi làm tám tiếng buổi sáng yên tâm hơn tối muộn ra ngoài. Adachi tin chắc rằng mình từng nhìn thấy tên của cửa hàng trưởng trong danh sách học sinh lớp cắm hoa nghệ thuật của mẹ. Có lẽ tất cả là một “âm mưu” mà cậu không cách nào phản kháng, chỉ có thể cam chịu mặc bộ đồng phục vải thô chậm rì rì lê bước ra khỏi vùng an toàn của mình rồi bị kéo ra ngoài.
Lượng công việc ban ngày tăng lên gấp bội, nhưng chuyện này chưa phải kinh khủng nhất, đáng sợ nhất là sáng sớm và trưa có rất nhiều công nhân viên chức ở các tòa nhà lân cận tràn vào cửa hàng. Họ mặc âu phục đen hoặc váy công sở phẳng phiu nghiêm túc, thảo luận những chủ đề không ai chen miệng vào được như là cổ phiếu hoặc tin tức thời sự. Những con số chuẩn xác mà vô cảm trộn lẫn trong câu nói của họ là kiểu Adachi sợ nhất. Đàn ông thường chỉ lấy đồ, thanh toán và đi luôn, đến tích điểm cũng không cần. Nhưng phụ nữ thì kĩ tính hơn, thỉnh thoảng họ còn hỏi những câu rất kỳ lạ, chẳng hạn như loại đồ uống này có bao bì kiểu khác không… làm cậu không biết phải trả lời như thế nào. Adachi vốn đã gặp khó khăn trong việc giao tiếp với người khác, khi đứng trước nữ giới lại càng căng thẳng hơn. Vì vậy kể từ khi đi làm buổi sáng, thần kinh Adachi luôn ở trong trạng thái căng như dây đàn.
Bởi thế mà lâu lắm rồi cậu không đăng nhập vào tài khoản livestream của mình, ban ngày đi làm, tối về mệt ngắc ngoải chẳng thiết tha gì nữa. Số câu cậu nói trong một ngày bằng cả tuần rồi, Adachi chỉ muốn chui vào ổ chăn ấm áp của mình, thế giới bên ngoài đáng sợ quá, chỉ có giường mới là bến dỗ vĩnh hằng của cậu.
Tất nhiên người sợ giao tiếp xã hội như Adachi cũng sẽ dần tìm ra cách ứng phó với cuộc sống, phải tránh nhìn thẳng vào mắt người khác, không nhìn sẽ không căng thẳng. May mà quanh đây đều là các công ty văn phòng, mọi người luôn duy trì khoảng cách nhất định, không nói chuyện phiếm với nhân viên cửa hàng, những vụ say rượu gây sự ở ga tàu điện ngầm gần như không bao giờ xảy ra. Đúng lúc cậu tưởng rằng mình sắp quen với công việc này thì ông trời lại ném một hộp socola xuống khiến cậu trở tay không kịp.
Adachi sắp xếp lại giá cơm nắm lộn xộn vì lượt khách đầu tiên buổi sáng sớm như mọi ngày, để loại cơm nắm mình thích nhất ở vị trí chính giữa. Adachi luôn có một suy nghĩ kỳ quặc, đó là nếu đồ ăn ngon không được ăn thì có lẽ nó sẽ rất đau lòng, nhưng hình như nó không được những người sinh hoạt lành mạnh ưa thích cho lắm, đạm và chất béo rõ ràng đều là thứ mang lại niềm vui cho vị giác mà (mặc dù chúng cũng gây béo phì). Adachi lặng lẽ sắp xếp đống cơm cắm, đừng lo, khi nào tan làm tao sẽ đưa chúng mày về nhà.
Tiếng nhạc khi cửa tự động mở vang lên, cậu đang định quay về quầy thu ngân thì sau lưng có tiếng nói: “Cho tôi hỏi ở đây có cơm nắm hai lớp mayonnaise không?”
Adachi giật thót, cơm nắm hai lớp mayonnaise? Tai cậu tự động lọc câu hỏi này thành “Cho hỏi Cơm Nắm Hai Lớp Mayonnaise phải không?”, vì vậy cậu sững người không phản ứng kịp. Khoảng ba giây sau Adachi mới ngộ ra chắc là mình hiểu nhầm, đối phương vẫn mỉm cười lịch sự, cậu không biết phải nói gì, đỏ mặt chạy về quầy thu ngân. Mặc dù cảm thấy làm vậy rất thất lễ nhưng cậu thực sự không nói được gì cả. Đáng lẽ phải lấy cơm nắm cho người ta chứ, cùng sở thích với mình mà.
Adachi đứng trong quầy thu ngân, ánh mắt len lén dõi theo vị khách này, nhìn bề ngoài có vẻ là thành phần erito (tinh anh), âu phục màu đen hoa văn chìm không một nếp nhăn, lưng thẳng tắp, cổ áo sơ mi sạch sẽ bẻ gọn, cà vạt xanh lục thắt nút Windsor (*). Đừng hỏi tại sao Adachi lại biết, bởi vì hồi mới tốt nghiệp cậu cũng học cách thắt cà vạt đó, mặc dù nó khiến cậu hơi khó thở. Vị khách kia nhanh chóng tìm thấy cơm nắm hai lớp maiyonnaise trên giá, Adachi thở phào, may mà tìm được. Đối phương xoay người đi đến quầy thu ngân, Adachi vội cúi xuống, nhìn người khác chằm chằm sẽ bị tưởng là người xấu mất. Cậu tự nhủ phải giữ bình tĩnh, chỉ cần tính tiền rồi đưa hóa đơn là xong rồi.
(*) Nút thắt Windsor: Được mệnh danh là một cách thắt cà vạt nam cổ điển và thực sự kinh điển trong làng thời trang thế giới vì độ đẹp và cầu kỳ. Nó được