I Love You, I will Kill You

Chương 2


trước sau

 “Tiền đâu?” Ngô Ngọc Tiếu dù bận rộn vẫn ung dung nhìn tôi, móng tay thật dài sơn màu đỏ, giống như máu. Cô ta cầm một điếu thuốc, khói bụi thỉnh thoảng rơi xuống mặt đất.

Tôi đưa tiền cho cô ta.

“Sao lại chỉ có 100 tệ?” Cô ta hung hăng đến trước mặt tôi, ngón tay cấu vào trên ngực, móng tay đâm sâu vào da thịt tôi.

Tôi lắc đầu, không mở miệng.

“Nói chuyện với mày mày có nghe không đấy?” Cô ta đá một cái vào bụng tôi, tôi rất đau, nhíu mày cuộn mình trên mặt đất.

Đại khái là do tinh thần không được tốt, cô ta hung dữ hơn bình thường, ném tàn thuốc đi, cô ta cứ đạp mạnh vào bụng tôi, “Bố mày đá mày, đá chết mày, tiện nhân, khiến cho mày về sau khỏi sinh con luôn, ha ha!”

Cô ta mang giày da mũi to, dùng sức đá vào người tôi. Tôi chỉ có thể chịu đựng mà cuộn người lại, không cho cô ta đá vào bụng mình.

“Ê, Tiếu Tiếu, đang chơi cái gì vậy !?”

Không biết là ai đến, tóm lại, tôi cảm giác Ngô Ngọc Tiếu hơi kinh ngạc, cô ta thu chân, nhìn người đến liền nở nụ cười quyến rũ, “Anh Tiêu, sao lại rảnh rỗi mà đến đây vậy!”

Người này tôi biết, Tiêu Lam, kẻ bụi đời nổi danh trong khu, không học hành, cả ngày đều lắc lư ở các trường học vơ vét tiền bạc, đánh đấm sinh sự. Rất nhiều học sinh đều sợ hắn ta, nếu còn đi học hẳn hiện tại hắn cũng là học sinh cấp ba.

Tiêu Lam cùng mấy kẻ cùng băng nhóm đi đến, cà lơ phất phơ nhảy qua lan can, ngồi trên đó nói, “Anh Lục đến đây, nói muốn đến trường chúng ta chơi chút! Kìa!” Nói xong liền hếch cằm sang một bên.

Ngô Ngọc Tiếu nghe thấy cái tên này liền sợ đến mức lùi ra sau, sắc mặt thoáng chút liền trắng bệch, “Anh Lục!”

Tất cả mọi người đều lùi ra một chút, vườn hoa phía sau trường học, nhất thời lâm vào im lặng.

Tôi vội thừa cơ đứng lên khỏi mặt đất, xoay người bỏ chạy, chính là vừa mới chạy đến gần cổng vòm của vườn hoa liền bị chặn lại.

“Con đĩ, chạy cái gì mà chạy hả?” Tiêu Lam ngồi trên lan can nhìn tôi, lại nhìn Ngô Ngọc Tiếu, nói, “Tiếu Tiếu, mày tìm con bé quê mùa này từ đâu vậy hả, thật là quái dị!”

Ngô Ngọc Tiếu đứng ở một bên, mất tự nhiên cười cười, “Hơ, gần đây hơi túng thiếu, tìm nó để tiếp tế một chút!”

“Ồ……” Tiêu Lam lắc đầu, “Nó có tiền sao?”

Tôi vừa nghe thấy, vội cố sức lắc đầu. Mặc kệ như thế nào đi nữa, tôi thật sự không có tiền, tôi không có tiền.

“Anh Lục!”

“Anh Lục!”

……

Bỗng nhiên mấy tiếng chào hỏi truyền đến, mặt Tiêu Lam cùng Ngô Ngọc Tiếu đều lạnh lại, vội vàng chạy đến gần cổng vòm, khi người đã đến bước vào, đều cung kính gọi một tiếng anh Lục.

Mà tôi, vừa quay đầu, liền rơi vào bóng tối quen thuộc đó.

Là anh ta, tuy rằng vào ban đêm tôi chưa bao giờ thấy rõ tướng mạo, nhưng tôi khẳng định, đó là anh ta.

Anh ta rất cao to, hút thuốc, mặc chiếc áo trắng, hai nút áo trên cùng bị cởi ra. Đầu tóc của anh ta không hề nhuộm, rối bời nhưng đen mượt. Bất đồng với Tiêu Lam, Ngô Ngọc Tiếu loại tung hoành trong trường học này, cả người anh ta đều tản ra một loại nguy hiểm khó có thể hình dung được. Do ngược sáng, tôi không nhìn thấy rõ lắm, chỉ cảm giác, trong ngực anh ta mơ hồ lộ ra một mảng u ám, hẳn đó là hình xăm.

Anh ta giống như mất hứng đứng tựa vào cạnh lan can, nhìn thẳng vào tôi, bàn tay đeo rất nhiều nhẫn lơ đãng ngoắc, “Cô lại đây!”

Tôi ngẩn ra, thế nhưng không biết vì sao, theo bản năng hai tay nắm chặc lấy cổ áo của mình.

“Lại đây!”

Tôi đi qua, đứng trước mặt anh ta.

“Quả nhiên cô học ở trường này!”

Khói thuốc trên bàn tay anh ta rất nhẹ nhàng quấn lấy tay tôi, giữa mùa hè, mặt trời chói chang, vườn hoa sau trường học có rất nhiều ve sầu kêu to, càng lúc càng không thể nghe thấy âm thanh gì, tôi càng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

“Há mồm!” Anh ta nói.

Tôi hoảng sợ ngẩng đầu, anh ta cúi người xuống, hơi thở anh ta lập tức phun trên mặt tôi, tôi sợ đến mức hơi hé miệng ra.

“Há thêm chút nữa!”

Tôi khẽ cắn môi, mở miệng ra. Anh ta cúi đầu, thật mờ ám, giảo hoạt, anh ta định làm gì chứ? Tôi không dám động đậy, nước mắt đảo quanh hốc, dường như sắp rơi xuống, anh ta lại cười, không có hôn tôi, chỉ đem một ngụm khói thuốc phả thẳng vào miệng tôi, khói thuốc rất nặng, khiến tôi phải rơi hết nước mắt. Còn chưa hoàn hồn, tôi chỉ cảm thấy trên người có tiếng xé rách, xoẹt một tiếng.

“Oa ô!”

“FUCK, nhìn không ra dáng người cô ta thật không tồi.”

“BB --, đầu vú gái trinh đúng là có màu hồng nhạt thật!”

Những tiếng cười nhạo liên tiếp vờn quanh tôi, tôi hoảng sợ nhìn quần áo mình bị anh ta xé rách, bây giờ là mùa hè, anh ta xé áo, ngay cả bra cũng bị xé rách, tôi vội dùng tay che quanh người mình. Nhìn thấy xung quanh từng tên lại từng tên lưu manh, ở đó mà huýt gió.

Tôi không thể chạy, tôi không có quần áo, tôi khóc lớn, không nói một lời, chỉ khóc lớn mà thôi.

Anh ta xoay người, cười ha hả, chỉ đứng ở đó hút thuốc, giống như đang xem kịch, nhìn mấy tên lưu manh truy đuổi tôi ở vườn hoa sau trường học, đùa giỡn tôi, mà tôi trên thân trần trụi, vô luận là chạy đến đâu cũng sẽ bị một người ôm vào ngực, bọn chúng tóm lấy tôi, bóp tôi, tôi giãy dụa, bọn chúng liền nhìn hết cơ thể tôi, tôi không giãy dụa, bọn chúng liền cắn tôi, sau đó nói những lời tục tĩu đến không thể chịu nổi. Tôi khóc, nhưng vẫn không nói một lời, tôi không nói lời nào cả.

Anh ta hút thuốc xong, liền ném mẩu thuốc lá xuống mặt đất.

Anh ta đi lại đây, bọn lưu manh kia cuối cùng cũng dừng lại hành động, trong nháy mắt, tôi chỉ nghe thấy tiếng gió, đêm tối đến rồi, im lặng, trở thành một loại quỷ dị.

Tôi vẫn còn khóc, không tiếng động chảy nước mắt. Anh ta bỗng nhiên ôm lấy tôi, liếm nước mắt của tôi, “Làm người đàn bà của tôi, em phải thề rằng, vĩnh viễn không được trầm luân, nếu không……” Anh ta không nói hết câu nói.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, bên môi anh ta, tất cả đều là những tiếng thở dốc đầy hủy diệt. Anh ta vươn hai tay, không mất chút sức lực nào đẩy cánh tay tôi đang bảo vệ chính mình ra, ngón tay anh ta đặt tại núm vú tôi, trêu chọc cho chúng nó dựng thẳng lên.

“Đừng khóc nữa?” Anh ta cười nói.

A……

Ưm a……

Tôi nhắm mắt lại, hai tay bám vào tay anh ta, tôi không đẩy tay anh ta ra được, anh ta khiêu khích tôi, mà tôi chỉ có thể rên rỉ, tại nơi mà trước mặt rất nhiều tên lưu manh, dâm đãng rên rỉ, tôi nghe thấy rất nhiều tiếng huýt gió, rất nhiều tiếng huýt gió hạ lưu. Nhưng tôi lại không thể làm được gì cả. Chỉ có thể mở mắt ra, nhìn anh ta, ánh mắt anh ta rất đen, đen đến đáng sợ, không thể thấy đáy, giống như cục diện đáng buồn này, giống như một điều cấm kỵ.

Bầu trời tối đen, tôi không về nhà, trong nhà nghỉ ở sau trường học, thân thể tuổi 17, màu xanh tuổi 17, tôi trở thành người đàn bà của anh ta, tôi ở dưới thân anh ta một lần lại một lần hiện lên ửng hồng.

Anh ta nói với tôi, “Tôi tên là Lục Kiểm!”

Nghe thấy tiếng rao trên đường cái sớm mai, tôi mới nhập nhèm mở mắt, lại phát hiện đã hơn 7 giờ. Tôi rất mệt, ngồi dậy, quay đầu nhìn anh ta, tóc của anh ta rối tung, anh ta ngả vào trên giường, chiếc giường rất lộn xộn, chân chặn lên chiếc chăn đỏ, thân thể cường tráng của anh ra thản nhiên hiện ra trước mắt tôi. Tôi vươn một bàn tay, trượt dọc theo cột xương sống trở xuống, tiếp tục đi xuống, đi xuống, lông mày anh ta khẽ cau lại, nửa mở nửa híp nhìn tôi, ngón tay tôi, vẫn tiếp tục đi xuống, đi xuống, khi chạm đến đuôi xương cụt liền ấn một cái, tức thì một tiếng bộp, anh ta đem tôi đặt dưới thân.

“MM cấp ba, em là đang cố ý sao?”

“Tôi tên là Đinh Kỳ!” Tôi nói. Nhưng anh ta chỉ ừ một tiếng, sau đó liền tiến vào cơ thể tôi, thật dễ dàng, dễ như mặc quần áo vào hay cởi quần áo ra vậy.

“Tôi còn phải đi học!”

“Ừ!” Anh ta gật gật đầu, rất nhanh liền kết thúc. Sau đó đứng dậy đi tắm rửa, “Vậy em đi đi!”

Tôi ngồi dậy, nhìn căn phòng hỗn độn này.

Đây có thể xem là tình một đêm không? Không hề báo trước, anh ta cùng với tôi lại phát sinh quan hệ, mà tôi thế nhưng lại tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không cảm thấy mình chịu thiệt gì cả. Nhưng tôi cũng không mơ tưởng đây là chúng tôi đang yêu nhau, thậm chí tôi cũng không biết anh ta là người ở đâu, làm nghề gì, bao nhiêu tuổi, đã kết hôn chưa. Tôi chỉ khẳng định anh ta không phải là học sinh, anh ta không hề giống với chúng tôi.

“Tiếu Tiếu lại muốn đòi tiền tôi!” Tôi vừa mặc quần áo, vừa lớn tiếng nói.

“Ừ, cô ta sẽ không tìm em nữa đâu!”

Tôi mặc quần áo, đứng ở cạnh cửa hỏi, “Buổi tối, còn gặp nhau nữa không?”

Dường như anh ta đang gội đầu, mơ mơ hồ hồ trả lời, “Khi cần tôi sẽ đến tìm em!”

Kết thúc hai lớp học thì đã tám giờ mười, tôi học xong liền ôm cặp đi về phía con đường nhỏ sau trường, tôi chạy rất nhanh, sau đó lập tức đã bị một vòng ôm ấp bao lấy, “MM cấp ba, em thật sự làm cho tôi phải kinh ngạc đấy, ngay cả Ngô Ngọc Tiếu cũng không có lá gan này như em đâu!”

Tôi ngẩng đầu, tôi rất thích, đôi mắt này so với bất luận kẻ nào đều hắc ám, tôi vươn tay lên sờ, lại đụng đến vệt máu ở cạnh mắt phải của anh, “Sao lại… xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi không biết có nên hỏi hay không nữa.

Anh hôn tôi, “Bị người ta đâm, tôi phản ứng nhanh mới né được!”

“Tên đó chắc chết rồi, tôi đâm trả hắn đến hơn mười nhát!”

“Anh đâm chết hắn ta ?”

“Hửm? Tôi không biết, đâm xong liền bỏ chạy, ai quan tâm chứ!”

“Anh không sợ hắn ta tìm mình sao?”

“Chết cười, cũng không biết nhau, tìm ai được chứ!”

“Không quen? Vậy sao lại đánh nhau?”

Anh vừa nghe thấy những lời này của tôi, đốt một điếu thuốc, tựa vào trên tường, “Đánh nhau? Em nghĩ rằng tôi là cái bọn ngu ngốc ở trường em hay sao! Thối lắm!”

Trong nháy mắt đó, tôi ý thức được, anh là một người ở thế giới khác, nơi mà chúng tôi không thể hiểu được, thế giới chỉ có thể lấy thân mình ra để thử nghiệm mới biết.

Anh khác tôi, cũng không giống với Tiêu Lam, Ngô Ngọc Tiếu.

Lục Kiểm chưa bao giờ dẫn tôi đi gặp bạn bè anh. Có khi ở trên đường, tôi sẽ gặp anh đang đi chơi cùng với một vài kẻ khác, anh ôm một cô gái ở trong lòng, thỉnh thoảng lại thân thân thiết thiết. Chúng tôi gặp thoáng qua, lông mi cũng không động một chút, giống như hai người xa lạ. Chính là đối với thái độ này của anh, không hiểu vì sao, trong lòng tôi lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ngô Ngọc Tiếu thật sự đã không tìm tôi gây rối nữa, tôi cũng không còn đi làm thêm, toàn tâm toàn ý lo cho việc học, còn cách hai tháng nữa là đến ngày thi đại học, một tôi không muốn lãng phí dù chỉ là một giây. Tôi biết Ngô Ngọc Tiếu lại bắt đầu ra tay với mấy đứa con gái khác, khi tôi đi ngang qua vườn hoa, thỉnh thoảng cô ta cũng nhìn thấy tôi, ánh mắt mang theo chút hư ảo, khi đó, đột nhiên tôi lại quên đi hết thảy những gì cô ta đã làm với tôi, chỉ cảm thấy cô ta thật cô đơn, thật mê võng. 

Kể từ ngày Lục Kiểm xuất hiện, cô ta không còn… chủ động đến gần tôi nữa.

“Em không thuộc về thế giới của tôi, nhưng em vẫn bước vào đó, tôi sẽ dành cho em một chỗ, chỉ thuộc về em, nhưng mà em đừng bao giờ trầm luân, bởi vì, tôi không cứu được em!”

Một đêm, Lục Kiểm đến tìm tôi, chúng tôi cùng nhau ăn đồ nướng, sau đó tìm đến phòng khách sạn. Ở trên giường, anh đột nhiên nói với tôi như vậy, tôi nghe thấy thanh âm leng keng vang lên từ trang sức trên cổ tay anh. Tôi gật gật đầu. Anh cười cười, cúi đầu hôn tôi, “Cô gái ngoan!”

Phía dưới rốn của Lục Kiểm có một vết sẹo rất sâu, mỗi lần làm tình, tôi liền gảy vào vết sẹo đó, tôi càng gảy, anh càng hưng phấn, hưng phấn cả đêm. Anh nói, mọi đau nhức, ngứa ngáy, đều tập trung tại vết thương ấy, anh đem tất cả dục vọng, đều chất chứa tại nơi đó.

Tôi cùng Lục Kiểm, trừ bỏ quan hệ xác thịt, cũng không còn gì nữa. Nhưng rất kỳ quái, chúng tôi đều cảm thấy, đàn ông và đàn bà trên thế giới này, trừ bỏ thứ quan hệ xác thịt này, còn lại đều chẳng có gì cả. Chúng tôi coi đây là tư tưởng căn cơ, từ đó có thể suy luận rằng một ngày nào đó khi thế giới đến hồi hủy diệt, mọi người sẽ vì chữ anh yêu em mà giết chóc lẫn nhau. Bởi vì con người rất đơn độc, một khi phát hiện thứ gì đó mà mình muốn liều mạng có được, đến lúc hư vô, nhất định sẽ phát cuồng, sẽ trả thù.

Vừa nhắc đến

hai chữ trả thù, mắt Lục Kiểm liền sáng lên, anh hỏi tôi, có nhìn thấy ai không vừa mắt không, có cần đi xử ai không.

Tôi không mở miệng, chỉ lắc đầu.

Anh hỏi tôi, một người để ghét cũng không có sao?

Tôi nói, có, nhưng mà không nghĩ đến việc giết người.

Anh sờ đầu của tôi, chúng tôi ở trong chăn hôn nhau, tôi nghe thấy anh nói, đứa trẻ ngoan!

Có một tối nọ, đột nhiên tôi nhận được điện thoại của anh, điện thoại của tôi cũng là do anh cho, số cũng chỉ có mình anh biết.

“MM, đi ra ngoài chơi với anh đi!”

Giọng anh rất yếu ớt, lòng tôi cả kinh, “Lục Kiểm, anh đang ở đâu?”

Anh dừng một lúc, giống như đang do dự, nhưng vẫn nói cho tôi biết địa chỉ của mình.

“Số 59 ngõ nhỏ đường Hồng Kông.”

“……” Tôi ghi vào vở, “Em đến ngay đây.”

“Khoan đã.” Anh bảo, “Mang một chai Mulata* đến đây.”

*một loại rượu.

“Em không có đủ tiền.”

“Đến chỗ bọn Tiếu Tiếu mà lấy.”

“Tiếu Tiếu? Em không dám.”

“Ha ha!” Anh ở đầu dây bên kia cười lạnh, “Đến chỗ cô ta lấy, cô ta không dám không đưa!”

Tiếu Tiếu hút thuốc, ngồi trên lan can, chỉ chốc lát, bọn cô ta bắt một đứa con gái đến đây, cứ như vậy, tựa như tôi của trước kia, đứa con gái đó hoảng sợ nhìn chúng tôi, Tiếu Tiếu kêu lên một tiếng, “Tiền đâu?”

Đứa con gái nơm nớp lo sợ lấy tiền từ trong túi quần ra, lúc đưa qua, bày tay rất run rẩy.

Ánh mắt đó, là ánh mắt của tôi, tình cảnh trước mặt, hệt như là linh hồn tôi thoát ra, tận mắt chứng kiến Tiếu Tiếu thi bạo, cô ta đánh cho đứa con gái kia cả người là thương tích, cuối cùng, cô ta còn cởi quần của cô ấy, dùng móng tay thật dài đâm vào âm đạo của đứa con gái kia, đứa con gái nọ thét dài một tiếng, thật thảm, giữa trời chiều vào hè, không khí một mảnh buồn bã.

Tiếu Tiếu vươn tay, ngón tay dính đầy máu của đứa con gái kia, cô ấy khóc lớn, vọt đến lan can đòi tự sát, Tiếu Tiếu cho cô ấy một bạt tai, “Muốn nhảy lầu thì nhảy, nhưng qua bên kia cao hơn nhiều, vờ vịt cái gì, nhảy ở đây cùng lắm chỉ bị gãy xương mà thôi!”

Đứa con gái nọ khóc nức nở, khóc nức nở, tôi giống như đang nhìn thấy, mình quỳ gối ngồi ở nơi đó, khóc nức nở.

Cuối cùng cô ấy bước đi, cô ấy rất đau, lúc đi bước được bước không, xiêng xiêng vẹo vẹo.

Tiếu Tiếu tựa vào một bên, phun ra ngụm khói, sau đó, u oán nhìn tôi.

“Đây, tiền của cậu!”

Tôi cầm lấy tiền, từ sườn mặt nhìn qua, rất mờ mịt, cơ hồ không thể tưởng tượng được vừa nãy cô ta lại làm chuyện tàn nhẫn như vậy.

“Ngày đó, bọn họ cưỡng bức tôi!” Cô ta bỗng nhiên lên tiếng.

Tôi chỉ cảm thấy trong óc nổ tung, nhất thời trống rỗng.

“Lục Kiểm cùng bọn lăn lóc trong trường học này không giống nhau, hắn ta là xã hội đen thật sự, từng giết người, từng bị thương, vào ban đêm ngày đó, hắn là người đầu tiên chơi tôi. Tôi sợ muốn chết, hắn lại không cho tôi khóc, hắn nói, MM, chỉ cần em không khóc, mỗi người ở đây làm một lần rồi để cho em trở về, còn nếu em khóc, bọn anh sẽ làm cho em chết mới thôi.” Nói đến đây, cô ta ngừng lại, xoay người, nhìn không trung u ám.

“Đinh Kỳ, cậu cư nhiên lại dám quan hệ với hắn ta, thật sự làm cho tôi phải kinh ngạc.” Cô ta cười cười, “Cưỡng dâm, giết người, vơ vét tài sản, bắt cóc, Tiêu Lam đi theo hắn làm gì cậu biết không? Buôn lậu thuốc phiện! Hắn là phần tử nguy hiểm, tôi thật không thể tưởng tượng được, cậu là một học sinh cấp ba thành tích ưu tú như vậy, lại sắp thi vào đại học, nghe nói cậu muốn thi vào đại học C, hẳn là cậu rất có lý tưởng phải không, sao lại có gan dây dưa với hắn ta chứ. Các người có làm tình không? Vì làm tình mà có thể liều lĩnh đến vậy sao? Đinh Kỳ, tôi rất muốn biết, cậu sẽ có kết cục gì đây……”

Tôi mịt mờ đi giữa đường, bước chân hư ảo, không biết bằng cách nào lại đến nhà của Lục Kiểm, tôi vừa gõ cửa, đã bị một vòng ôm ấp vây vào ngực.

Mùi máu tươi nồng nặc, còn có mùi thuốc sát trùng nháy mắt bao phủ lấy tôi, nhất thời hoảng hồn, tôi nhìn thấy trên ngực anh bao mấy vòng băng gạc trắng, thấm đầy máu. Tôi sợ đến mức ngẩng đầu nhìn anh, mà anh lại nặng nề hôn tôi, miệng, là vị thuốc lá đậm đặc, làm cho người ta ghê tởm đến mức buồn nôn. Anh hút đầu lưỡi tôi về phía mình, nhẹ nhàng mà cắn, nặng nề mà mút. Hô hấp trầm trọng, tôi cảm giác cả người đều mềm nhũn, ở ngay trong lòng anh, nhẹ nhàng thở.

“Lục Kiểm……” Tôi gọi tên anh, lại không khỏi hồi tưởng đến khuôn mặt của Ngô Ngọc Tiếu.

Anh thất bại gầm nhẹ một tiếng, hai tay kéo bỏ thắt lưng, xoay người đặt tôi ở trên giường, đi vào.

Anh mở mắt nhìn tôi ở dưới thân, khi anh vừa đi vào, tất cả tựa như bình tĩnh lại, anh nâng người, nhìn nơi chúng tôi kết hợp, ha ha cười, vươn tay cầm lấy chai Mulata tôi mang đến, đổ ào ào vào nơi đó, anh động một chút, liền co rúm một chút, làm tôi nhịn không được hét to lên, anh chơi như vậy một hồi lâu, mới dừng lại, uống hai ngụm rượu, sau đó từ trên cao nhìn xuống tôi, nhìn một hồi lâu, mới từ từ cởi quần áo tôi ra, khi toàn thân tôi đền lõa lồ trước mắt anh, tôi nghiêng mặt, không nhìn đôi mắt hắc ám, sai lầm kia nữa.

“Đinh Kỳ……”

Lần đầu tiên, anh thấp giọng gọi tên tôi. Chúng tôi hôn môi, trong miệng đều là nước bọt và mùi vị thuốc lá cùng với rượu.

Nặng nề mà hôn, nặng nề mà hôn, không, không đủ, anh nặng nề mà cắn tôi, tôi cũng nặng nề mà cắn anh.

Sau đó, máu, thành thuốc tê, làm cho chúng tôi đạt cao trào.

Anh phủ trên người tôi, hỏi, “Em đã trầm luân ư? MM cấp ba?”

Trong mắt tôi đều là nước, nhưng tôi nở nụ cười, tôi nói, không có.

I swear never sink in. (Em thề sẽ không bao giờ trầm luân.)

***


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện