I Love You, I will Kill You

CHƯƠNG 4


trước sau

 11 rưỡi, tôi cảm thấy bên cạnh giường trống trơn, mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy Lục Kiểm đang mặc quần áo, tay chân anh rất thon dài, mặc một chiếc quần bò màu xám, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo sơ mi đen, vẫn cởi hờ hai cái cúc áo, hình xăm trên ngực như ẩn như hiện, thắt lưng quần gắn rất nhiều trang sức kim loại. Trước kia Lục Kiểm từng nói với tôi, nếu ở tình huống không có vũ khí trong tay, anh sẽ lấy sợi dây xích sắt này, một roi vụt ra, cam đoan sẽ gây ra một vết máu trên người đối phương, đau đến kêu cha gọi mẹ. Trên người Lục Kiểm sẽ không mang theo bất cứ phế phẩm nào, tất cả trang sức, đều có tính năng tấn công.

Anh chuẩn bị xong xuôi, ngẩng đầu lên liền phát hiện tôi đang nhìn mình, thản nhiên nở một nụ cười, bước đến nhẹ hôn lên trán tôi, “Em ngủ tiếp đi, mai còn phải đi học nữa!” Tôi ngồi dậy, bỗng nhiên lại phát hiện, mỗi khi tỉnh lại từ trên giường, tôi và anh sẽ càng thêm thân mật một chút. Không tự chủ được, tôi dùng âm thanh khàn khàn mệt mỏi hỏi anh, “Về sau, chúng ta cứ như thế này sao?”

Anh vừa định bước ra cửa, lại đứng sững lại, không xoay ngươi, tôi nhìn thấy anh lại đốt một điếu thuốc, sau đó ngậm trên môi.

Lòng tôi tựa như đang đánh trống, tôi cũng không biết vì cái gì chính mình lại muốn hỏi vấn đề này, bởi vì những câu trả lời của anh, đều không thể trở thành hy vọng được. Tôi lại nằm xuống, đắp chăn lại, nhìn lưng anh, giống như không có việc gì nói, “Không có gì, anh đi đi!”

Anh vươn tay kẹp điếu thuốc giữa hai ngón, phun một hơi thật dài, “Em ngủ tiếp đi!” Sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Hôm sau, tôi ngủ mãi đến bảy giờ rưỡi mới dậy, cả người đau nhức, xuống giường bước đến cánh cửa sổ sát đất, nhìn ra, đó là một thế giới bận rộn sáng ngời --- những tòa nhà, nhà trọ, khách sạn san sát nhau, từng tia nắng mặt trời chiếu xuống, chiết xạ, nhuộm đám bụi bặm trên không trung thành làn khói thản nhiên, ánh nắng làm cho người ta cảm thấy phồn hoa, còn có, thanh bình.

Tôi vội vã mặc quần áo, thu dọn phòng sạch sẽ, giống như lúc chúng tôi chưa từng đến đây, lúc sắp đi, tôi thoáng quay đầu nhìn lại, thật là một căn phòng đẹp đẽ, tôi hướng về phía cánh cửa sát đất cười một cái, căn phòng với cảm giác được nhìn ngắm thành phố này, thật sự rất thú vị, nếu để tìm một từ để hình dung, thì phải là kích động! Nó làm cho tôi kích động, giống như mang đến cho tôi một ngày hoàn toàn mới mẻ vậy.

Chính là, một ngày mới đó, Lục Kiểm, anh sẽ ở nơi nào?

Giữa trưa, tôi ngồi trong một cái quán nhỏ trước trường học ăn trưa, trong tay vẫn còn cầm tài liệu, vừa ăn vừa xem.

“Hi!” Có người chào hỏi tôi.

Tôi ngẩng đầu, là Ngô Ngọc Tiếu.

“Vẫn còn rất tốt nhỉ!” Cô ta đỉnh đạc ngồi xuống, mấy học sinh bên cạnh thấy cô ta vừa ngồi ở chỗ này, liền đứng dậy bưng đồ đi nơi khác.

Tôi nở nụ cười, “Tìm tôi có việc gì sao?”

“Không có việc thì không thể tìm cậu à?” Hai tay cô ta khoanh lại, nhoài người lên trên bàn nhìn tôi.

Tôi tiếp tục nhìn tài liệu, “Cũng không phải vậy, chẳng qua là tôi và cậu cũng không có gì để nói với nhau cả!”

Ngô Ngọc Tiếu hừ cười một tiếng, “Tiêu Lam bị bắt!”

Tôi khựng lại, buông tài liệu ra, nhìn cô ta.

Cô ta đắc ý cười rộ lên, “Vẫn là chuyện cá độ thôi!” Sau đó vừa gãi mái tóc khô vàng của mình, vừa nói, “Nghe nói Tiêu Lam đã bị người ta mua chuộc, rất có thể sẽ khai ra anh Lục!”

Tôi không nói chuyện.

“Cậu không lo lắng sao?” Ngô Ngọc Tiếu không nhìn thấy phản ứng như dự đoán, có chút mất hứng.

Tôi không muốn nói chuyện, cô ta làm sao hiểu được, “Nói xong rồi thì cậu đi đi! Cậu ở đây tôi không tập trung học được!”

Ngô Ngọc Tiếu sửng sốt, sau khi khôi phục lại thì đấm một cái lên bàn, “Không biết tốt xấu, nói cho cậu biết, ngày mai 8 giờ tối, khu C có thể sẽ gặp phải chuyện không hay, Lục Kiểm có thể bị xử, để xem đến lúc có còn có ai có thể bao bọc cậu được nữa!”

Đêm đến, tôi nhận được điện thoại của Lục Kiểm, anh muốn tôi đem bữa khuya cho mình. Tôi cầm theo bao lớn bao nhỏ đến nhà anh, vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi khó chịu.

“Tay anh bị sao vậy?” Tôi đem đồ để lên bàn trà cạnh giường, khẩn trương hỏi.

Anh vừa băng bó miệng vết thương, vừa nói, “Không có việc gì, bị dao cắt phải, ăn một bữa cơm cũng không được yên, mệt chết ông đây, thực con mẹ nó không phải người mà!” Tôi ngồi vào cạnh anh, mùi máu tươi cùng thuốc nồng đặc làm cho tôi buồn nôn, đưa tay đặt lên bụng mình, điều chỉnh hô hấp bản thân. Anh không nhìn cũng biết tôi đang suy nghĩ cái gì, tự giễu nói, “Ghê tởm lắm phải không, em qua bên kia ngồi đi!”

Tôi lắc đầu, tựa vào bờ vai anh.

Anh băng vết thương xong, lại cùng bàn tay bị thương đó vỗ vỗ đầu tôi, “Cuộc thi lần này ra sao rồi?”

“Đứng thứ nhất!”

“Không tồi, tương lai thi vào một trường đại học tốt tốt, tốt nghiệp xong kiếm một công ty lớn mà làm, sau đó lại câu một con rùa vàng mà kết hôn.” Anh nói giống như chuyện đó sẽ xảy ra vậy.

Nhất thời, con mắt tôi nóng lên, nước mắt lã chã rơi xuống, anh chưa từng nghĩ đến sẽ sống chung với tôi sao? Còn tôi thì sao, tôi có từng nghĩ đến sẽ sống cùng với anh không? Một đời một kiếp, sống bên cạnh anh? Không, tôi không nghĩ đến, tôi thế nhưng chưa từng nghĩ đến.

Tôi áp môi mình lên cánh tay anh, trên đó vẫn còn mùi mồ hôi mằn mặn, bỗng nhiên một khắc kia, tôi thật muốn đưa ra một lựa chọn cho mình và anh, vì thế, tôi nói, “Lục Kiểm, ngày mai, 8 giờ tối, em chờ anh ở Ngô viên.” Ngươi anh sững lại một chút, hơi mất tự nhiên nhìn tôi, “Ai nói cho em biết?”

“Ngô Ngọc Tiếu!”

“……” Anh lại hút thuốc, “Trước kia em chưa bao giờ hỏi đến chuyện của tôi, hôm nay lại làm sao vậy?”

“Nếu như anh bị bắt thì sẽ như thế nào?”

“Bắn chết!” Anh chém đinh chặt sắt nói.

“Còn nếu không bị bắt thì sao?”

“Thì cứ tiếp tục sống, càng làm càng lớn!”

“Lớn nhất là bao nhiêu!”

“Không biết, giống như vực sâu không đáy, không có điểm tận, cho đến khi nào bị bắt hoặc là có người kế nhiệm thì mới thôi!”

Tôi ngồi xuống, hai tay xoa mặt anh. Ánh mắt con người, sẽ theo linh hồn càng lúc càng bẩn mà trở nên đáng giận, đáng buồn, đáng thương, “Lục Kiểm, anh không nghĩ đến việc chấm dứt loại cuộc sống này hay sao?” Anh cười to một trận, “Em muốn tôi cải tà quy chánh hay sao?”

Tôi không trả lời.

Anh nói tiếp, “Bước vào hắc đạo, sẽ không có đường quay về, lại nói, tôi cũng không hối hận. Trời sinh tôi không phải để làm người tốt, tôi muốn có cái mình cần, tôi phải trả cho cái giá của nó, vì vậy điều này tôi làm không được!” Nói xong anh hút điếu thuốc, sau đó xuất thần nhìn đốm lửa trên tàn thuốc, lâm vào trầm mặc.

Tôi cũng nhìn đốm lửa kia, sau đó gật đầu, đứng dậy, “Hiểu rồi, em đi đây.” Tôi cầm lấy túi xách, động tác rất nhanh, nhanh đến nỗi anh có chút không kịp phản ứng, khi chỉ còn một bước chân là tôi có thể ta khỏi cửa, đột nhiên anh kêu tôi lại, “Đinh Kỳ!”

Hai từ trôi qua, vẫn là trầm mặc như trước.

Tôi dừng lại, giống như anh lúc đêm qua ở khác sạn Thiên Hoa, không quay đầu lại.

“Ngày mai 8 giờ tôi, em chờ anh, nếu anh không đến……”

“……”

“Chuyện của chúng ta, xem như đã rõ!”

Chuyện tình yêu, trắc trở thăng trầm, chuyện tình yêu, sầu triền miên.

Tôi nghĩ chuyện giữa tôi và anh, có lẽ đó là một câu chuyện tình yêu, nhưng buồn cười một nỗi là, người kể câu chuyện này, không nhất định sẽ thích câu chuyện này, cũng như người nghe câu chuyện này, không nhất thiết đồng tình với câu chuyện này, mà ngay cả nhân vật trong câu chuyện này, cũng chưa chắc đã thừa nhận đó là một câu chuyện yêu. Bởi vì, ai cũng không muốn đi khinh nhờn tình yêu. Giữa đêm mùa hạ, tiếng côn trùng văng vẳng bên tai, từng cơn gió nóng ập đến, tôi ngồi dựa trên ghế dài ngoài công viên, hai chân thu lên, nhìn chiếc di động, bảy giờ năm mươi phút, Lục Kiểm còn chưa đến. Tôi vọc chiếc đĩa DVD trong tay, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng động cơ xe ồn ào hoặc tiếng người cười nói chửi mắng, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy buồn cười. Cúi đầu, tôi vu vơ nhìn mặt đường dưới chân, tất cả đều được ốp gạch vuông giống nhau, tôi nhìn ước chừng cỡ mười phút, mãi đến khi gác chuông cũ trong góc công viên vang lên hai mươi tiếng, trong đầu tôi mới giật mình xuất hiện vài ký tự, 654. 654, tôi cười khanh khách, rất mê đếm hình khối, từ nhỏ tôi đã có tật xấu này rồi, nhìn đến những hình vuông với những đường kẻ thì không tự giác muốn đếm, không thể khống chế được. Cấu tạo đại não con người thật sự rất thú vị, ít nhất là tôi nghĩ như vậy. Cuối cùng tôi nghĩ, vật vô tri vô giác còn có thể làm cho tôi mê muội đến vậy, huống chi là một con người, tôi làm sao có thể không mê muội cho được. Tám giờ, sân patin ngoài trời của Ngô viên đột nhiên một mảnh sáng rực, bọn trẻ bắt đầu ồn áo náo nhiệt, vây tụ cùng một chỗ, trượt vòng quanh sân patin. Tôi nhắm mắt lại, nhất thời cảm thấy được tất cả các thanh âm đều tiêu thất, thế giới an tĩnh lại ---

Anh chưa đến.

Anh sẽ không đến.

Tôi tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn.

Lúc tôi rời Ngô viên đã là mười một giờ, tôi nghĩ khi mấy người lang thang lưu lạc đến ghế dài để ngủ, nhất định sẽ thấy chiếc DVD được bao bọc cẩn thận nằm trên đó, nó cũng không đáng giá mấy, cô đơn nằm một mình, cùng với ánh trăng, không hề hòa hợp chút nào với hết thảy xung quanh, vì thế mấy người lang thang sẽ đem ném vào đống rác. Đó là chiếc đĩa tôi ghét nhất, tôi đã xem rất nhiều lần, càng xem lại càng ghét. Nhưng tôi lại cầm nó để chờ đợi Lục Kiểm, tôi chuẩn bị để ở thời điểm trước khi anh xuất hiện, tôi sẽ ném xuống sông, sau đó, cùng với Lục Kiểm, hai người bước vào một cuộc sống mới. Tôi tưởng tượng Lục Kiểm sẽ đi làm công, công việc nào cũng làm được, rửa xe sửa xe, bán hàng vỉa hè, bán hoa quả, sau đó tôi sẽ tham gia thi đại học, đi làm gia sư, chúng tôi sống chung với nhau, gom góp thành một cuộc sống bình thản, đợi đến lúc thích hợp, chúng tôi sẽ kết hôn……

Đó là một kế hoạch cho cuộc đời cỡ nào là hạnh phúc, nhưng sự thật là --- khi anh đi rửa xe thuê, còn có thể đập nát xe người ta, khi anh bán hàng vỉa hè, còn có thể có người đến cướp bóc, con người trong xã hội này sẽ một lần lại một lần tạt nước đen vào người anh, sau đó lại thức tỉnh lòng tham trong con người anh, xa xỉ mà lười nhác, trong mười người chỉ cần có một người không sợ chết, cái gì cũng đều dám làm, vậy chín người còn lại đều nghe theo anh. Anh sẽ nói, đây mới chân chính là anh.

Lục Kiểm, thủy chung anh vẫn biết chúng ta rất khác nhau, nhưng điều khiến em yêu chính là, anh chưa từng nghĩ đến việc cùng kéo em vào thế giới đầy nước bùn kia của anh, mà điều khiến em hận anh lại chính là, cho đến tận bây giờ anh cũng chưa từng tin tưởng vào Đinh Kỳ, anh không tin, vậy con đường này, chỉ có thể có một mình anh mà thôi.

Chiếc đĩa bị tôi bỏ lại trên ghế dài ở công viên, có tên là Trains Potting, trong đó có một đoạn, đã đem nguyện vọng khờ dại của tôi, một kích mà phá hủy :

“Chọn cuộc sống, chọn việc, chọn nghề, chọn gia đình. Chọn mẹ môt cái TV to vào. Chọn máy giặt, xe hơi, máy nghe nhạc và đồ khui hộp bằng điện. Lựa chọn sức khỏe tốt, cholesterol thấp, bảo hiểm nha khoa. Chọn trả thế chấp lãi suất cố định. Chọn nhà, chọn bạn. Chọn đồ mặc đi chơi và hành lý phù hợp. Chọn mẹ một bộ ba chiếc để mua trả góp bằng một loại vải nào đó…… Chọn tự lập rồi tự hỏi mình là ai vào sáng chủ nhật. Chọn ngồi, vừa xem các chương trình nhàm chán vừa nhồi một đống đồ ăn vào miệng. Chọn trở nên thối rữa, uổng phí cuộc đời trong một ngôi nhà khốn khổ. Từ xấu hổ đến ích kỷ, con người ích kỷ được sinh ra và thay thế bản chất của mình. Chọn tương lai cho mình, chọn cuộc sống. Nhưng sao tôi lại phải làm một việc như vậy chứ? Tôi quyết định không chọn cuộc sống, tôi chọn cái khác cơ. Thế lý do là gì? Không có lý do gì cả. Có ma túy rồi còn cần lý do làm gì?”

(Trans Potting – Lối sống trụy lạc: Trains Potting được thực hiện dưới bàn tay nhào nặn của đạo diễn Danny Boyle và dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Irvine Welsh. Một nhóm thanh niên bất mãn người Scotland tìm đến ma túy để thoát khỏi sự vô vị của cuộc sống. Sau đó, họ bắt đầu phải chịu những hậu quả và phát hiện ra rằng không có

giải pháp dễ dàng để trốn tránh những nỗi cô đơn cố hữu và nỗi đau của cuộc sống.)

Còn 29 ngày nữa là thi đại học, tôi không nhận được điện thoại của Lục Kiểm nữa. Nên xem đây như là chia tay đi, tôi cũng không làm như trong TV, đem mấy thứ đồ người ta tặng cho mà ném tất cả xuống đất hoặc là trả trở về. Tôi vẫn dùng điện thoại di động anh cho, mặc quần áo anh tặng, tâm lý không có một chút chướng ngại. Mỗi ngày của tôi đều trôi qua rất phong phú, bộ não hoạt động với tần suất cao, không ngừng giải đề thi. Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ nhớ đến anh, nhưng không cảm thấy đau lòng, chỉ là thỉnh thoảng sẽ tự hỏi mình, “Người ở đâu rồi!” Tự lầm bầm lầu bầu, cuối cùng cũng không có được đáp án.

Một ngày nọ, Ngô Ngọc Tiếu đụng mặt tôi ở trong siêu thị, khi gặp thoáng qua, cô ta hỏi tôi, “Các người chia tay rồi?”

Tôi gật đầu.

Cô ta ồ một tiếng, sau đó bước đến, “Tôi nghe nói…, Lục Kiểm đuổi tất cả đám bạn gái bên cạnh hắn, ngay cả Loan Phỉ cũng không chừa, đuổi đi hết cả rồi. Hiện tại hắn chỉ có một mình mà thôi!” Tôi cười cười, không đáp lại, Lục Kiểm đến tột cùng là có bao nhiêu bạn gái tôi không biết, mà cũng không muốn biết.

Ra khỏi siêu thị, Ngô Ngọc Tiếu vẫn còn ở bên cạnh, lải nhải mấy chuyện cô ta nghe được về Lục Kiểm. Có lúc tôi rất tò mò, theo lý, hẳn Lục Kiểm phải là người cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi mới đúng chứ nhỉ, kết quả, tuy rằng có sợ, nhưng cô ta vẫn thực để tâm đến anh ấy.

Lúc đó đang là hoàng hôn, hoàng hôn, tôi gọi nó là --- thời gian để thức tỉnh “một thứ gì đó”.

Cách siêu thị không xa, có một sàn nhảy, trước cửa rất nhiều người đứng, tuy rằng ăn mặc không giống nhau, nhưng đều rập một màu đen. Ngô Ngọc Tiếu rất có hứng thú với đám người này, từ xa đã nhìn chằm chằm vào, không lâu sau, cô ta bỗng nhiên chụp một cái lên lưng tôi, khiến tôi thiếu chút nữa hộc một búng máu, “Cậu làm gì vậy?”

“Lục Kiểm, đó là Lục Kiểm.” Ngô Ngọc Tiếu thập phần kích động, lay lay cánh tay tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn qua, ở cửa sàn nhảy tối tăm, tôi nhìn thấy hai người, đang lặng yên đứng đối mặt nhau, một trong đó là Lục Kiểm, trên đầu anh vẫn còn băng một vòng vải trắng, trên mặt cũng là chỗ xanh chỗ tím, tuy không thấy rõ ràng lắm, nhưng lập tức tôi cảm thấy trên ngực nhói một chút, đau. Nhất định anh làm chuyện lớn gì đó, sau đó lãnh một thân thương tích mà trở về.

Tôi và Lục Kiểm đã có hơn nửa tháng không chạm mặt nhau rồi.

“Tôi đi trước đây!” Cúi đầu, tôi xoay người bước đi.

“Ê, từ từ đã, cậu xem đi, có trò hay kìa.” Ngô Ngọc Tiếu giữ chặc tay tôi lại. “Đó là Loan Phỉ, tôi khinh, cô ta gọi anh mình đến làm chỗ dựa kìa! Xem ra Lục Kiểm gặp phiền toái rồi.” Tôi quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Lục Kiểm bị trúng một quyền, anh không đánh trả, ói ra một búng máu lên mặt đất, sau đó đứng thẳng dậy nhìn đối phương. Cô gái kêu Loan Phỉ đứng ở một bên, ngạo mạn nhìn anh, không biết là nói gì với anh, chỉ thấy anh cười nhạt, sau đó lại bị trúng một quyền nữa, anh vẫn không có ra tay, chỉ túm lấy áo mình lau máu trên miệng, cuối cùng, đối phương dáng người cao to bỗng nhiên đá một cú, tôi nhìn thấy chiếc giày màu đen chợt lóe trên không trung, hướng đến bụng dưới của anh một cú thật mạnh, anh hơi lui về sau một chút, lại chỉ cười cười, dùng tay đỡ cú đá kia. Người nọ thu chân, dừng lại một chút, cư nhiên lại bắt tay với Lục Kiểm. Tuy rằng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi có thể hiểu được, trong thế giới của người đàn ông kia, ba quyền, tất cả đã được thanh toán, không nợ nần gì nhau nữa. Đó là một loại dứt khoát, là một loại tín ngưỡng, là một loại quy tắc ngầm rất công bằng, là một cách để sống chung với nhau. Bọn họ có thể vì đàn bà mà ra tay, nhưng mà, tuyệt sẽ không vì đàn bà mà trở mặt nhau.

“Tôi dựa vào, như vậy liền xong rồi sao?” Ngô Ngọc Tiếu tựa hồ rất không hài lòng, vẻ mặt không chịu nổi, vừa nhai thạch vừa nói, miệng đầy mùi khó ngửi. Tôi nhăn mày, cầm đồ bước đi.

“Ê! Lục Kiểm hộc máu!” Ngô Ngọc Tiếu ở phía sau lại hét to lên.

Tôi coi như không nghe thấy, tiếp tục đi.

“Thật hay giả vậy trời, ói ra nhiều máu quá, có khi nào là bị thương nội tạng không ta?” Ngô Ngọc Tiếu tiếp tục nói, càng nói càng lớn tiếng.

Tôi muốn làm như không nghe thấy gì cả, nhưng tôi lại nghe thấy hết, vì vậy tôi ném đồ trong tay, che lỗ tai, bỏ chạy.

……

Anh nhìn thấy em phải không, Lục Kiểm, anh nhất định đã thấy được, nhưng mà em biết, nhất định anh cũng chỉ cười, khi em chỉ để lại cho anh một bóng lưng, nhất định anh sẽ cuồng vọng mà cười, cười đến trống rỗng, cười đến bất lực.

Tôi vừa chạy, điện thoại trong túi liền reo, là tin nhắn, tôi không đọc, chỉ thầm muốn chạy đi thật xa, chạy đến một nơi mà Lục Kiểm không thể nhìn đến. Tôi vẫn chạy, vẫn chạy, cuối cùng, chạy thẳng về nhà, tựa như lần đầu tiên lúc tôi gặp anh vậy, cha mẹ không có ở nhà, tôi đóng cửa lại, đóng cả cửa sổ, sao đó chui vào trong chăn, tôi thở hồng hộc, kinh hoàng bất an, thật lâu sâu mới bình tĩnh lại, sau đó, điện thoại trong túi quần lại reo, hộp thư đến của tôi đã chứa đầy tin nhắn, tất cả đều đến từ một dãy số, chỉ có ba chữ: Anh nhớ em!

……

Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em!......

Lục Kiểm, Lục Kiểm, chỉ có lúc cô đơn, anh mới nhớ đến em mà thôi.

Chính là dù em có trở về bên cạnh anh, cũng không thể vì cái gì cả, không phải vì tương lai, không thể vì lý tưởng, thậm chí không thể thành tình yêu, bởi vì anh nói đấy không phải là tình yêu, anh từng bảo em không được trầm luân, em làm được, em không trầm luân, vậy nên, em không sợ khi ở bên cạnh anh.

That day,

That day,

I just forgot why I came back (Em đã quên mất vì sao mình lại quay về.)

***


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện