Ico nhảy từ mép của cửa sổ sang phòng bên cạnh – và quá trễ nhận ra rằng khoảng cách đến bên kia dài hơn cậu đã tưởng tượng nhiều. Gió rít trong hai tai cậu.
Trước khi cậu có thể ân hận vì sai lầm của mình, hai chân của Ico chạm sàn đá với một tiếng
bụp. Bụi nhiều năm dâng lên quanh cậu như khói trắng.
Cậu rùng mình và nhìn lên ô cửa sổ trên đầu. Cậu thường nhảy từ trên cây và nhảy xuống các mái nhà hồi ở Toksa, nhưng chưa bao giờ từ quá cao như thế. Tuy nhiên cậu không bị thương ở đâu, và hai chân cậu cùng đầu gối vẫn vững vàng. Cậu biết mình dẻo dai hơn những đứa trẻ khác ở cùng tuổi – nhưng cậu thậm chí đã trở nên mạnh hơn từ khi đến lâu đài ư?
Có thể là tấm Phù hiệu của mình?Tuy là mạnh mẽ như vậy, cậu vẫn thấy đói. Và khát.
Mình tự hỏi liệu có nước ở quanh đây. Cậu vểnh đôi tay mình lên và lắng nghe, nhưng tất cả những gì cậu có thể nghe là tiếng tanh tách của những ngọn đuốc ở cao trên những bức tường.
Căn phòng cậu đã vào rất rộng. Cậu đoán nó khoảng một nửa kích thước của phòng quan tài. Cũng có những bức tượng ở đây – không chỉ là một cặp, mà là bốn bức, đứng hàng ngang, chặn đường của cậu. Ánh sáng đến từ một khe hở ở ngay trên các bức tượng, chỉ ra một lối đi hay kiểu phòng nào đó nằm ngoài chúng. Nhưng cậu sẽ không thể di chuyển những bức tượng mà không có thanh kiếm kỳ lạ kia. Có vẻ như không có lối thoát khác.
Ngay trước cậu là một phần đá nhẵn, một bục tròn hơi nổi lên trên sàn xung quanh. Ico kinh ngạc bởi độ cao không thể tin được của những bức tường và trần. Mặc dù hình dạng của căn phòng ở dưới sàn là hình vuông, khi những bức tường dựng lên, chúng bắt đầu uốn cong. Khi đôi mắt cậu theo những bức tường lên trên, cậu nhận thấy một cầu thang xoắn ốc cuốn quanh bên trong bức tường, leo lên trần.
Đây là nơi trong giấc mơ của mình! Cùng cầu thang, với cùng lan can gai nhọn. Và không chỉ tương tự – giống hệt ở mỗi khía cạnh.
Ico thở hổn hển và nhìn lên lại. Nếu đây thực sự là nơi từ giấc mơ của cậu, vậy thì sẽ có một cái lồng – và nó ở đó, ngay gần trên đỉnh, đáy của nó được chiếu sáng mờ mờ bởi ánh sáng từ cửa sổ.
Ico nhìn xuống chân mình và nhận ra – cái bục tròn là một bậc để đón cái lồng.
Một cơn rùng mình chạy xuống xương sống của cậu, và da gà nổi lên trên hai cánh tay cậu. Những sự kiện trong giấc mơ của cậu chạy qua đầu cậu. Thận trọng, cậu đi lên mép bục. Cậu dừng và nhìn lên trên lại, nửa mong chờ thấy máu đen nhỏ giọt xuống từ trần nhà. Nhưng không có gì.
Không có nơi nào để đi ngoài đi lên.Có những chiếc thang ở cả hai phía căn phòng. Ico chọn cái thang dẫn đến vòng tròn thấp nhất của cầu thang xoắn ốc. Thật ngạc nhiên, những thanh ngang của cái thang dường như còn tốt, và chúng giữ được trọng lượng của Ico không một lời phàn nàn. Ico vội vàng leo lên một trong những cái thang và nhanh chóng trèo lên những bậc cầu thang. Những sự kiện trong giấc mơ của cậu lại đang tái diễn lại, chỉ là nơi từng có một cơn bão dữ dội, bây giờ ánh nắng mặt trời ùa vào qua những cánh cửa sổ. Sau khi cậu đã đi lên khá xa, cậu thấy cùng cánh cửa sổ ở trên mình, với tấm rèm phấp phới trong gió chính xác như nó làm trong giấc mơ của cậu.
Cậu càng leo lên xa hơn, cậu càng có thể thấy cái lồng rõ ràng hơn. Trái tim Ico bắt đầu nhảy trong lồng ngực cậu.
Bây giờ bất cứ lúc nào mình sẽ thấy cái hình dáng đen kỳ lạ đó. Sau đó máu sẽ nhỏ giọt, và nó sẽ nhìn vào mình, và…Ico dừng lại.
Có gì đó ở trong lồng. Nhưng nó không phải màu đen; nó màu trắng. Và không chỉ màu trắng nào đó, mà là một màu trắng tỏa sáng dịu dàng, giống như một con đom đóm bay nhẹ nhàng theo mép nước vào buổi tối.
Nó không phải là một cái bóng, mà là một con người.
“Có ai ở đó không?” Ico tiến đến lan can và gọi về phía cái lồng. “Cậu là ai?”
Phía sau những chấn song, cái bóng trắng di chuyển.
“Cậu đang làm gì ở đó?” Ico hỏi, sau đó vội vàng bổ sung, “Đợi đã. Tôi sẽ đưa cậu xuống.”
Ico bắt đầu treo lên cầu thang, cảm thấy trái tim cậu đang nhảy múa trong ngực mình. Có một tù nhân trong Lâu đài trong Màn sương!
Người đó là một Vật tế giống như mình ư? Tại sao họ lại ở trong một cái lồng thay vì một cỗ quan tài? Mình phải đưa họ ra!Khi cậu chạy, tâm trí cậu quay cuồng, cậu đột nhiên đến nơi mà cầu thang đã sập, để lại một khoảng trống lớn. Ở xa bên kia, những bậc thang tiếp tục lên trên. Nhưng thậm chí với một cú chạy đà, cậu không nghĩ cậu có thể nhảy qua.
Ico nhìn lên ô cửa sổ trên tường bên phải cậu. Nó cao hơn cầu thang, tuy nhiên nếu cậu nhảy, cậu có thể tóm lấy phần mép. Cậu không thể chắc chắn nó dẫn đến đâu, nhưng cậu đang hết những sự lựa chọn. Nhấc bản thân mình lên, cậu níu lấy mép của cửa sổ và đâm đầu ra ngoài. Ico há hốc khi cậu thấy rằng nó mở trên một hành lang lớn. Cậu có thể nghe thấy tiếng gầm từ xa của biển và những tiếng kêu yếu ớt của những con chim biển.
Bên ngoài hành lang, Ico lác mắt vì ánh sáng rực rỡ. Không khí sạch, khô hanh lấp đầy phổi cậu. Cậu đang lên một trong những ngọn tháp. Bầu trời ở đây có cảm giác gần hơn rất nhiều, như thể cậu có thể với tới và tóm lấy một trong những đám mây. Gần bên mọc lên những ngọn tháp khác của lâu đài, với những bờ đường đắp cao liên kết với cấu trúc phức tạp bên dưới. Có những ô cửa sổ ở mọi nơi, nhưng không có sự sống nào chuyển động sau chúng. Những vách đá dựng đứng ở xa, và xa phía dưới, biển lại đâm vào hòn đảo. Nhưng không ở đâu cậu có thể nhìn thấy điều đó mà không bị bao phủ trong màn sương.
Mình đang thực sự ở đây.
Một cơn gió mạnh thổi. Ico đi quanh hành lang và trèo trở lại vào trong cửa sổ xa hơn một chút gần chu vi của ngọn tháp. Ngay cả bên trong, gió vẫn rít trong tai cậu. Nhưng Ico không sợ - ngược lại, không khí động viên cậu. Ngửi thấy mùi biển trong gió và thấy bầu trời tươi sáng ở trên có nghĩa là cậu không bị mắc kẹt ở đây, không thể di chuyển. Thế giới tự nhiên quanh lâu đài đang sống và thịnh vượng. Nếu có có thể tìm được lối ra, cậu sẽ trở lại thế giới đó.
Xa hơn một chút trên cầu thang, cậu đến ngõ cụt thực sự. Lan can chặn lại hai bên, và có một cánh cửa bằng gỗ ở bên phải. Cánh cửa có cùng hình dáng như cái Ico đã đi qua khi cậu rời đại sảnh, chỉ hơi lớn hơn. Cạnh cánh cửa cậu thấy một cái đòn bẩy tương tự cái mà cậu đã tìm thấy trong sảnh, chỉ là cái này được đặt trên sàn. Nó không kháng cự khi cậu kéo nó. Cậu nghĩ rằng nó có thể mở cánh cửa, nhưng cậu đã nhầm. Thay vào đó, phía sau cậu, cái lồng di chuyển.
Với một tiếng thét lớn, sợi xích giữ cái lồng bắt đầu đi xuống từ một cái tời trên trần, và cái lồng bắt đầu hạ xuống về phía chân tháp. Ico đi lên lan can để nhìn xuống theo cái lồng. Nó hạ xuống xa hơn và xa hơn, đến khi cậu gần như nhìn xuống trên đỉnh của nó. Bên trong cậu có thể thấy hình dáng màu trắng nằm trên sàn của cái lồng.
Cậu đang nghĩ cậu có đúng về cái bục tròn là một bậc để cái lồng đặt lên, khi những sợi dây xích
tạo nên một tiếng thét khác, và cái lồng ngưng chuyển động đi xuống của nó lại. Sự dừng lại đột ngột làm cái lồng đua đưa qua lại. Nó chưa chạm tới bục – nó đã dừng lại ở giữa đường.
Ico thử lại cái đòn bẩy, nhưng không có gì xảy ra. Cậu nghĩ rằng cái lồng đã vướng phải gì đó trên đường, nhưng quá xa về phía dưới để cậu thấy được rõ ràng từ nơi cậu đứng. Ico phóng xuống cầu thang, lau mồ hôi khỏi trán khi cậu chạy. Cổ họng cậu đau vì khát.
Cái lồng đã dừng lại với đáy của nó treo xấp xỉ độ cao của đầu bốn bức tượng. Ico tới chân cầu thang, nơi cậu có thể nhìn trực tiếp vào bên trong cái lồng. Hình bóng trắng đứng ở giữ lồng. Đó là một phụ nữ.
Cơ thể cô ấy mảnh khảnh, với một đường cong thanh nhã trên cổ cô, và mặc một cái váy trắng kỳ lạ dài đến đầu gối cô. Cô đang nhìn xuống chân mình, và mặc dù bây giờ cô hẳn đã chú ý thấy Ico, cô không nhìn cậu. Ico lại gọi cô ấy, nhưng tự mình dừng lại. Cậu không biết nói gì. Trước đó cô ấy đã không trả lời cậu. Có lẽ cô ấy không thể nghe thấy cậu nói gì cả.
Mặc dù cậu có một vấn đề lớn hơn. Sao cậu có thể hạ thấp cái lồng đoạn đường còn lại xuống sàn?
Ico hít một hơi và trầm tư. Cậu có thể cảm thấy mồ hôi đang khô trên da mình.
Giá mà mình có thể đến gần hơn để xem cái lồng đó. Một gờ tường hẹp chạy theo rìa căn phòng, và nó trông như nó có thể dẫn cậu lên trên nơi ánh sáng đang xuyên qua đầu những bức tượng. Gờ tường mở rộng ở đó, nhô ra gần như là một mái hiên. Cậu sẽ có một tầm nhìn rõ ràng về cái lồng.
Ico bò xuống thang và chạy đến cái thang sinh đôi của nó ở bên kia phòng. Cậu trèo lên nó và bắt đầu chạy qua gờ tường, không khi nào rời mắt khỏi cô gái bên trong lồng. Cô ấy đứng không cử động. Trong một khoảnh khắc cậu tự hỏi liệu rằng sau tất cả cái hình dáng tỏa ánh sáng trắng đó không phải là con người mà là loại linh hồn nào đó được cho hình dáng chăng.
Cậu nhớ lại về những tiên nữ rừng Oneh đã kể với cậu trong những câu chuyện. Họ là những sinh vật tử tế, dịu dàng những người yêu tất cả các sự sống trong rừng, và thậm chí bảo vệ những người sống bằng sự hào phóng của rừng. Khi họ tìm thấy một lữ khách lạc đường hay một thợ săn bị thương, họ sẽ xuất hiện dưới hình dáng của một cô gái trẻ để giúp những người đó.
Ico dừng lại khi cậu tới bức tường trên bốn bức tượng. Người phụ nữ ở trong lồng quay lưng lại với cậu, và cô ấy vẫn không di chuyển. Từ đây có thể không nghi ngờ gì rằng cô ấy sẽ có thể nghe được nếu cậu nói.
Mình nên gọi cô ấy không? Có lẽ cô ấy có thể dùng sức mở cái lồng. Ico gạt bỏ suy nghĩ ngay khi nó lóe lên trong cậu. Hai cánh tay của cô thậm chí còn mảnh khảnh hơn tay cậu. Cô ấy có thể chỉ vỏn vẹn làm đung đưa những chấn song của cái lồng vững chắc đó, chứ đừng nói phá vỡ chúng.
Giờ sao?Ico nhìn sợi xích giữ cái lồng gần hơn và thấy ngạc nhiên rằng mặc dù những mắt xích to, chúng bị phủ gỉ sét. Thậm chí một số dường như hư hại. Có lẽ cái lồng không chắc chắn như cậu đã nghĩ lần đầu tiên.
Ico biết cậu phải làm gì. Từ phía trên đỉnh của cái lồng, cậu và cô gái có thể làm việc cùng nhau, dùng trọng lượng kết hợp của họ để giải phóng cô. Miễn là cậu tránh được những cái gai trông nguy hiểm nhô ra từ mép trên đầu và dưới đáy, nó trông không quá khó khăn.
Ico nhảy và hạ xuống dễ dàng trên mái của cái lồng, làm nó lắc lư qua một bên. Cậu đã đúng một nửa về sợi xích – dù cho nó bị hư hại, nó yếu hơn nhiều so với cậu đã tưởng tượng. Trọng lượng bổ sung của cậu đủ để làm gãy một trong những mắt xích, và cái lồng rơi xuống cái bục phía dưới, thăng bằng tiếp đất. Tác động của sự va chạm làm Ico ngã khỏi mái và làm sợi xích bị đứt bật lại đập vào bức tường, làm rớt xuống một ngọn đuốc, nó rơi xuống với một âm thanh nhẹ nhàng bên cạnh cậu. Ngọn đuốc vẫn đang cháy. Cậu liếc nhanh nó trước khi quay lại chú ý vào cái lồng. Vẫn nằm trên mặt đất, cậu thắc mắc quan sát khi cô gái mặc đồ trắng bước qua cánh cửa lồng.
Người phụ nữ rón rén đi qua ngưỡng cửa của cái lồng, giống như ai đó đang lội qua một vùng nước nông. Đôi mắt Ico rơi trên đường cong dịu dàng của chân cô. Cô đi chân trần, và một ánh sáng trắng ngập tràn da cô xuống tận những đầu ngón chân.
Cô nhìn lại quanh cái lồng đã giữ mình, sau đó nhìn những bức tường đá trong căn phòng, và sau đó cuối cùng nhìn xuống Ico. Cô ấy chắc chắn là một phụ nữ, nhưng trẻ hơn rất nhiều so với cậu đã đoán từ một khoảng cách xa. Thực sự cô ấy giống một cô gái hơn. Tuy nhiên, cô đứng cao hơn Ico và trông lớn hơn một chút.
Mái tóc màu hạt dẻ của cô cắt ngắn, nhẹ nhàng rơi trên má cô. Đôi mắt cô có cùng màu với mái tóc, và chúng nhìn chằm chằm vào mặt Ico.
Côi ấy hẳn là một linh hồn, Ico nghĩ.
Một linh hồn bị giam cầm ở đây. Không có cô gái con người nào có thể xinh đẹp thế này.
Đôi môi cô chuyển động, và cô lên tiếng – dù cho căn phòng đang yên tĩnh, ngoại trừ tiếng những ngọn đuốc tanh tách, Ico không thể biết được những lời của cô ấy. Dù cho nó là gì, cậu chắc rằng chúng không giống bất cứ gì cậu đã nghe trước đó.
Cô bước qua sàn không gây tiếng động, đi đến gần hơn, nói gì đó.
Cô ấy đang nói chuyện với mình. Nhưng Ico không thể hiểu.
“Cậu là…” cậu bắt đầu, cuối cùng tập trung dũng khí để lên tiếng, “cậu cũng là Vật tế à?” Đã có ai đó giam giữ cô ấy bên trong lâu đài này và để cô ấy bên trong cái lồng đó ư? Họ cũng đã bắt giam những linh hồn ở đây ư? Ico không thể tìm được những lời chính xác cho câu hỏi của mình. Thay vào đó tự cử động, nói với cô rằng cậu là một Vật tế, rằng họ mang cậu đến lâu đài bởi vì cậu có đôi sừng.
Cô gái đi đến chỗ Ico và duyên dáng quỳ xuống. Cô duỗi thẳng hai tay về phía má của Ico.
Những ngón tay trắng nhợt nhạt đó. Đôi mắt như đá quý. Tất cả rạng ngời với cùng ánh sáng thanh tao mà cậu và Toto đã thấy dâng lên từ dưới đáy hồ trong hang.
Đôi mắt Ico mở to khi cậu chú ý thấy một đám khói đen như mực xuất hiện phía sau cô.