Những viên đá cuội nhỏ rơi xuống phía trên đầu cậu bé, kêu lanh canh trên sàn cát. Viên đầu tiên, sau đó một viên khác.
Cậu ngồi dậy, nhìn lên khung cửa sổ nhỏ đặt ở chỗ cao nhất của cái hang. Khung cửa sổ được đẽo từ đá, và mưa gió nhiều năm đã mài mòn cạnh của nó.
Một khuôn mặt xuất hiện.
“Suỵt! Này!” một giọng nói gọi xuống. “Tôi biết cậu ở trong đó!”
“Toto!” cậu bé trả lời với một nụ cười, tự hỏi làm sao bạn cậu có thể leo lên được lên cái cửa sổ như thế.
“Sao,” Toto nói, “đừng nói với tôi cậu vẫn đang ngủ nhé.”
Cậu vừa nằm nghiêng – không có nhiều thứ khác để làm.
“Cậu sẽ gặp rắc rối nếu họ bắt được cậu.”
Toto nhăn răng cười. “Tôi là chuyên gia chuyện này mà. Chẳng ai thấy tôi cả.”
“Cậu chắc chứ?”
“Này, cậu nên cảm ơn tôi. Tôi mang đến cho cậu vài thứ -”
Toto ném một túi vải trắng vào hang. Cậu bé vồ lấy và nhìn vào trong. Có một quả và một bọc bánh nướng.
“Cảm ơn!”
Toto cười toe. “Đừng để họ bắt được cậu ăn những thứ đó,” cậu khuyên. “Lão già mà họ sai chặn ngoài cửa sẽ mang chúng đi.”
“Ông ấy sẽ không làm thế.”
Những người canh gác cậu không thân thiện cho lắm, nhưng họ cũng không độc ác. Khi họ mang cho cậu ba bữa ăn một ngày hoặc đến để thắp một ngọn lửa trong lò sưởi của cậu vào những đêm giá lạnh, họ sẽ nhìn xuống sàn hoặc di chuyển về một bên – một cách sợ hãi, hối tiếc – và rời đi ngay khi công việc của họ hoàn thành.
“Suỵt, Ico.” Toto hạ giọng xuống thành một tiếng thì thào. “Cậu chưa bao giờ nghĩ về việc chạy trốn ư?”
Ico – đó là tên của cậu – đưa mắt khỏi cửa sổ trên đỉnh hang, để đôi mắt mình di chuyển qua những bức tường xám. Cái hang này nằm ở rìa phía bắc của làng. Ban đầu nó là một ngọn đồi đá nhỏ đến khi những người đàn ông trong làng đào nó bằng tay, đặc biệt để nhốt Vật tế. Ico sẽ ở lại đây đến khi thầy tu tới để dẫn cậu đi khỏi. Nhiều năm đã trôi qua từ khi cấu trúc của hang động làm trơn nhẵn những dấu hiệu để lại trên các bức tường bởi sự chạm trổ và đục đẽo của những thợ đẽo. Ico có thể lần bàn tay mình trên nó và không cảm nhận được gì ngoài những khối đá bình thường.
Điều đó chỉ ra tục lệ đã xuất hiện và việc hiến tế đã bắt đầu từ lâu lắm rồi.
Sẽ mất nhiều từ để diễn tả cậu cảm thấy như thế nào vào lúc đó, và tất cả chúng chen lấn trong đầu Ico để được chú ý. Cậu vẫn còn thiếu tự tin để chọn từ cho phù hợp và sắp xếp chúng theo đúng thứ tự. Cậu mới mười ba tuổi.
“Tôi không thể bỏ trốn,” cuối cùng cậu trả lời.
Toto siết chặt rìa cửa sổ với cả hai tay và chúi đầu vào sâu hơn. “Dĩ nhiên cậu có thể! Tôi có thể giúp cậu!”
“Điều đó sẽ không xảy ra.”
“Ai nói? Tối nay tôi có thể giúp cậu trốn ra, và sau đó chạy nhanh vào rừng. Tôi sẽ phá khóa và cậu được tự do!”
“Tôi sẽ đi đâu? Tôi sẽ sống ở đâu? Tôi không thể đi sang một ngôi làng khác. Khi họ thấy đôi sừng họ sẽ biết tôi là Vật tế, và họ sẽ lôi tôi trở về.”
“Vậy thì đừng vào làng. Cậu có thể sống trong núi, đi săn, ăn những quả hạch và quả mọng – cậu thậm chí có thể dọn dẹp một cánh đồng để làm một khu vườn. Cậu không bao giờ bị ốm, và cậu khỏe như một con bò, Ico. Nếu bất kỳ ai có thể làm, cậu có thể.” Toto cau mày. “Dĩ nhiên, tôi sẽ đi với cậu. Hãy cùng nhau thực hiện! Cùng nhau sống trong hoang dã! Nơi đó tốt hơn… chỗ này.”
Toto nhỏ hơn Ico đúng một tuổi. Cậu nhóc là một người bạn tốt, cậu cũng rất trung thành với gia đình mình, đặc biệt em trai và em gái cậu. Ico không thể tưởng tượng Toto để họ lại. Và tuy nhiên, có một sự thành thật trong giọng nói của Toto làm Ico nghĩ Toto thực sự có ý định về điều cậu ấy nói. Điều đó thực sự đau đớn.
Toto đang sẵn sàng vứt đi mọi thứ… vì mình.
“Cảm ơn, Toto,” Ico nói, cố gắng có vẻ ủ rũ. Giọng cậu vỡ òa.
“Đừng cảm ơn tôi. Hãy nói là cậu sẽ đi!”
“Tôi không thể.”
Toto lắc đầu. “Cậu là rất nhiều thứ, Ico à. Nhưng tôi chưa bao giờ nhận thấy cậu là một kẻ hèn nhát.”
“Hãy nghĩ về điều gì sẽ xảy ra cho làng nếu tôi bỏ chạy. Không có Vật tế, Lâu đài trong Màn sương sẽ nổi giận.”
Không chỉ làng. Thủ đô cũng sẽ bị phá hủy, tất cả trong một đêm. Không, cậu nghĩ,
cõ lẽ thậm chí sẽ không có thời gian chớp mắt.“Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu lâu đài nổi giận?” Toto hỏi, tự mình nổi giận. “Nhân tiện đây có điều gì rất đáng sợ về lâu đài? Cha mẹ tôi sẽ không bao giờ nói với tôi về điều đó – Mẹ gần như che tai lại và bỏ chạy khi tôi hỏi những câu hỏi.”
Đó không phải do cha mẹ Toto không muốn nói về nó – họ bị cấm nói về nó. Đó là một phần của tục lệ của họ, bởi vì họ biết rằng Lâu đài trong Màn sương luôn luôn cảnh giác. Thậm chí không có cả một câu nguyền rủa có thể được thì thầm dưới hơi thở. Và lâu đài không dung thứ cho ai thử thách quyền năng của nó. Không ai.
“Khi cậu lên mười lăm tuổi, họ sẽ tổ chức một nghi lễ cho cậu,” Ico nói với cậu. “Sau đó cậu sẽ biết nó có nghĩa là gì. Trưởng lão sẽ nói với cậu mọi thứ.”
“Tuyệt thật,” Toto nói, hơi lớn tiếng, “nhưng tôi muốn biết bây giờ! Làm sao họ mong chờ tôi chỉ ngồi ở đây và chấp nhận nó đến khi họ nghĩ tôi sẵn sàng? Một khi họ dẫn cậu vào lâu đài, cậu biết cậu sẽ không trở lại, đúng không? Vậy thì, chuyện đó không được với tôi đâu nhé. Tôi sẽ không chỉ đứng ngoài và để điều đó xảy ra.”
“Nhưng, Toto, tôi
là Vật tế.”
“Bởi vì cậu có đôi sừng mọc trên đầu ư? Tại sao cái đó biến cậu thành bất cứ thứ gì? Dù sao đi nữa ai đã nghĩ ra tất cả những thứ tào lao này?”
Chỉ là phải như thế, Ico muốn nói, nhưng cậu giữ lại.
“Cậu biết điều gì đó, phải không?” Giọng của Toto đột ngột trở nên dịu dàng hơn. “Nói với tôi, Ico. Tôi phải biết.”
Ico ngồi sụp xuống. Không phải trưởng lão đã nói với cậu – bằng một giọng điệu mà không có chỗ cho sự giải thích – không được nói về điều cậu biết, về điều cậu đã thấy sao?
Đã qua vài ngày rồi khi đôi sừng của Ico đã đột ngột phát triển trong khoảng một đêm và trưởng lão đã mang cậu đến Núi Cấm. Họ đã cưỡi trên lưng ngựa ba ngày về phía bắc, đi đến nơi thậm chí những thợ săn không dám đặt chân đến. Họ không thấy ai trên đường, không có chim chóc bay trên đầu, không có thỏ trong những bụi cây, không có dấu vết của những con cáo trong lớp bùn mềm do mưa để lại ngày trước đó.
Tại sao những ngọn núi này bị cấm? Tại sao không ai đi đường này? Tại sao không thấy chim chóc hay con vật nào? Tất cả những câu hỏi của Ico tan chảy như một dòng tuyết mùa xuân khi họ đi đến đỉnh khe núi và cậu thấy điều gì nằm bên phía bên kia.
“Ta mang cháu đến đây để cho cháu thấy sự kinh khủng mà Lâu đài trong Màn sương đã gây ra, sự tận cùng của cơn thịnh nộ của nó – và ý nghĩa thực sự của sự hiến tế của con,” trưởng làng nói với cậu. “Chỉ có Vật tế có thể chấm dứt cơn thịnh nộ của lâu đài và ngăn chặn thảm kịch này
lại xảy ra. Hãy cân nhắc kỹ về điều đó. Hãy khắc sâu cảnh tượng trong tim cháu. Sau đó hoàn thành nhiệm vụ của cháu và đừng nghĩ đến việc chạy trốn.”
Những lời của trưởng lão vẫn vang trong tai cậu.
Ico đã biết cậu là Vật tế từ khi cậu là một đứa trẻ. Cậu đã được nuôi dưỡng vì mục đích này chứ không gì khác.
Cuộc sống hàng ngày của Ico không khác gì với bất kỳ đứa trẻ nào trong làng. Khi cậu hư, cậu bị la rầy; khi cậu ngoan, cậu được khen. Cậu trông nom những cánh đồng và động vật. Cậu học đọc và viết, cậu bơi dưới những dòng sông và leo trèo trên cây. Ban ngày nhanh chóng trôi qua, và cậu ngủ ngon lành vào buổi tối. Trước khi đôi sừng của cậu nhô ra từ dưới tóc cậu, thậm chí Ico thường hoàn toàn quên việc chúng có mặt ở đó.
Và cho dù là vậy, cậu vẫn biết rằng cậu là Vật tế, rằng cậu khác những đứa trẻ khác. Trưởng lão nói thường nói với cậu điều đó, gần như mỗi ngày. Tuy nhiên những gì cậu đã thấy qua Núi Cấm có một sức ảnh hưởng lớn tới Ico hơn bất kỳ lời nói nào. Nó làm cậu nhận biết một cách đau đớn, vượt ngoài sự nghi ngờ, của trọng lượng của gánh nặng của cậu. Ico vươn tay, đãng trí dùng một ngón tay chạm vào đầu của một cái trong hai cái sừng của cậu. Đây là bằng chứng rằng cậu là người được chọn để ngăn chặn tai họa, để cứu người của cậu.
Làm sao mình có thể trốn chạy khỏi điều đó?Trên đường từ những ngọn núi về nhà, quyết tâm của Ico trở nên cứng như thép. Trong khi trách nhiệm là Vật tế của cậu trước đây chỉ là thứ gì đó mơ hồ, một vai trong một vở kịch xa, bây giờ nó có một hình dạng rõ ràng và xác đinh. Cậu không hề để ý thấy những giọt nước mặt trưởng lão đã rơi khi ông ấy hối hả thúc con ngựa của mình đi trước cậu. Khi họ trở về làng, Ico đã chuyển đến hang dù không ai bảo cậu làm thế.
“Tôi hiểu rồi!” Toto hét lên từ cửa sổ, làm Ico choáng váng thoát khỏi sự mơ màng của mình.
“Gì cơ? Nó là gì?”
“Tôi sẽ đi cùng cậu, Ico. Tôi sẽ đến lâu đài!”
Ico nhảy lên, đứng lên trên bức tường ngay dưới cửa sổ. “Cậu sẽ không đi đâu cả! Nếu thầy tu phát hiện ra, họ sẽ nhốt cậu lại. Có lẽ những người còn lại trong nhà cậu luôn. Cậu thực sự muốn điều đó xảy ra ư?”
Toto nuốt khan. “Tại sao họ sẽ làm điều đó? Ai nói tôi không thể thấy lâu đài? Nếu chỉ Vật tế được phép đi, còn thầy tu thì sao? Ông ta phải tự tống giam
mình à?”
“Bây giờ cậu thật buồn cười.”
“Tại sao tôi phải bận tâm?” Toto càu nhàu. “
Cậu thậm chí không đứng về phía của mình.”
Ico lắc đầu. Cậu nhìn lên gương mặt bạn mình, đỏ lên vì giận dữ, và đột ngột cậu cảm thấy áp lực rời khỏi đôi vai mình, và cậu cười lớn.
Toto là một người tốt. Một người bạn tốt. Và mình sẽ không bao giờ có thể gặp lại cậu ấy một khi mình rời khỏi.Ý nghĩ đó làm cậu cảm thấy cô độc hơn bất cứ điều gì khác.
Một người bạn tốt… Điều mà chính xác tại sao mình phải đi vào lâu đài.“Toto,” cậu nói sau một khoảnh khắc im lặng. “Tôi biết điều gì sẽ xảy ra nếu lâu đài nổi giận. Nhưng tôi không thể nói với cậu. Tôi không thể chống lại tục lệ. Nó giống như khi họ nói chúng ta không được bơi ở chỗ nước sâu vào những ngày gió tây thổi hoặc cưỡi ngựa lên núi mà không cắt móng ngựa của chúng ta. Nó chỉ là thế, và cậu sẽ phải đợi đến nghi lễ của cậu để biết tại sao.” Giọng của Ico điềm đạm và bình thản. “Tuy nhiên, đúng thật là khi Vật tế đi vào lâu đài, nguy hiểm sẽ biến mất. Và cậu biết tôi sẽ không chết, phải không?”
“Chắc chắn, nhưng cậu sẽ không bao giờ quay trở lại. Có gì khác biệt?”
“Nó là một khác biệt lớn với tôi!” Ico nói với một nụ cười toe. “Trưởng lão nói với tôi rằng sau khi Vật tế đi vào Lâu đài trong Màn sương, họ trở thành một phần của lâu đài – họ sống mãi mãi.”
Ico không nói dối. Trưởng lão thực sự đã nói với cậu điều đó. Nó đã làm cậu ngạc nhiên khi lần đầu tiên cậu biết trở thành Vật tế không thực sự là đi chết.
“Vậy cậu sẽ sống mãi mãi?” Toto nhướng mày. “Cậu chỉ là sẽ đến sống trong lâu đài. Vậy ư?”
“Chính xác.”
Cuộc trò chuyện nhanh chóng rơi vào một phạm vi mà Ico ít cảm thấy chắc chắn rằng cậu đúng. Thực tế, cậu không biết cậu sẽ làm gì khi cậu đến lâu đài. Cậu cho là trưởng lão cũng không biết.
Có thể nói từ khi cậu nghe thấy cậu không phải chết, sự tò mò của cậu về Lâu đài trong Màn sương đã tăng lên. Điều gì sẽ xảy ra ở đó? “Trở thành một phần của lâu đài” có nghĩa là gì?
Toto chẳng tin chút nào cả. “Làm sao trưởng lão biết điều gì sẽ xảy đến với cậu? Không giống như ông ấy
từng là Vật tế.”
“Thầy tu đã nói với ông ấy.”
“Vậy những thầy tu biết điều gì sẽ xảy ra với cậu?”
“Dĩ nhiên. Họ là những học giả lớn ở thủ đô, cậu biết đấy,” Ico giải thích, cố gắng nghe có vẻ tự tin hơn cậu cảm thấy. “Nhưng, Toto, cậu phải hứa với tôi rằng khi thầy tu đến làng cậu sẽ không hỏi ông ấy tất cả những câu hỏi này. Tôi đã không dọa cậu – họ thực sự sẽ nhốt cậu lại. Và tôi không muốn điều đó xảy ra vì tôi. Nếu cậu cố làm điều gì khi họ đến vì tôi, họ có lẽ trừng phạt toàn bộ làng.”
“Được,” cuối cùng Toto nói, nhưng biểu hiện của cậu rõ ràng là cậu không vui vẻ với sự sắp xếp.
“Tốt,” Ico nói. “Tôi rất vui.” Và cậu có ý đó. Cậu thở phào nhẹ nhõm.
“Ừm, không nghĩ là lần cuối cậu nhìn thấy tôi,” Toto gọi lớn. “Và tôi cũng không bỏ cuộc!” Cậu biến mất khỏi khung cửa sổ nhỏ.
“Cậu có ý gì?” Ico gọi lớn sau cậu.
“Cậu sẽ biết thôi!” câu trả lời từ xa của cậu ấy vọng đến.
“Đây không phải một trò chơi! Nó thực sự nghiêm túc! Thực sự nghiêm túc! Cậu nghe tôi không, Toto?”
“Tôi nghe cậu rõ lắm đây. Đừng quá lo lắng vì điều đó, được chứ? Gặp cậu sau.”
Và với điều đó, Toto biến mất.
Trong một lúc, Ico đứng đó, nhìn lên khoảng vuông trống của màn đêm nơi gương mặt bạn cậu đã ở đó.