Ico kêu lên, làm Yorda nhảy lùi lại cảnh giác. Cô tiếp đất với một gót chân treo trên mép của sân thượng. Ico tóm lấy cánh tay cô vào khoảnh khắc cuối cùng, kéo cô trở lại an toàn. “Ai đó vừa mới ngã! Ngay tại đó, phía sau cậu!”
Cậu đã thấy nó xảy ra với chính đôi mắt của mình.
Một cảnh mộng khác ư?Ico cẩn thận bước đến mép của sân thượng, nhìn xuống qua vách đứng đến những ngọn cây ở xa phía dưới. Cậu không thấy cơ thể nào nằm trên mái hiên, không cónhững chỗ rõ ràng nơi những cành cây đã gãy. Không có cơ thể nào nằm dài ra trên những mảng cỏ nhỏ cậu có thể thấy giữa những cành cây.
Mặc dù cậu chỉ nhìn thoáng qua, cậu cho người bị ngã là một phụ nữ. Nhai môi mình, Ico đi cùng lối cậu đã thấy cảnh mộng đi, cố gắng để khám phá ra người phụ nữ đang làm gì. Viền dài của bộ áo choàng của người phụ nữ đã kéo lên trên cỏ phía sau bà khi bà bước đi, và mái tóc đen của bà được cột thanh một búi trên đầu.
“Có lẽ… một hầu gái?”
Yorda đang nhìn theo Ico, nhưng khi cô nghe thấy cậu nói từ đó, biểu hiện của cô thay đổi.
“Cậu có biết đó là ai không?” cậu hỏi. Yorda nhìn đi trong im lặng. Đôi mắt cô tối lại, cái cách mà chúng như vậy bất cứ khi nào khi cậu biết về tên cô, nguồn gốc của cô, và quá khứ của cô.
“Ừm,” Ico nói khi cậu bước đi, “có lẽ bà ta ném từ bức tường khi lâu đài rơi vào hỗn loạn. Nó sẽ phù hợp với mọi thứ khác đã diễn ra.” Cậu nhìn lên Yorda cho sự thừa nhận nào đó, nhưng hóa ra cô không đang lắng nghe.
Ico để lại Yorda với hướng dẫn không được đến quá gần mép sân thượng và bắt đầu trèo lên móng ở chân cối xay gió. Những tảng đá đã bị mòn và nứt, vì vậy dễ để cậu tìm thấy những chỗ bíu tay. Trong khi cậu di chuyển khó khăn, trèo lên, những cánh cối xay gió kêu kẽo kẹt vui vẻ trên đầu cậu.
Khi cậu tới phía trên đỉnh của phần móng, cậu chọn thời điểm và nhảy lên một trong những cánh đang xoay. Bản hứng gió bay phần phật, quất vun vút trong gió khi những cái cánh xoay để mang Ico thẳng lên đỉnh. Cậu giữ chặt và thưởng thức quang cảnh.
Từ đây, cậu có thể thấy quả cầu bằng đồng celestial phía đông cũng như một khung cảnh của đường đi uốn lượn theo đỉnh của bức tường lâu đài cậu sẽ phải đi để đến đó. Về bên trái của quả cầu là một cấu trúc riêng biệt liên kết với bức tường, điều mà những ký ức đi mượn của cậu chỉ ra là Đấu trường Đông. Bên ngoài bức tường biển xanh trải dài. Cậu nhảy khỏi cánh lên một trong những mái của lâu đài. Ở trên đây, những tảng đá thậm chí còn bị phong hóa nhiều hơn, với những vết nứt lớn và những cụm cỏ dại mọc lên từ những khoảng trống.
Cậu nhìn ra về phía đấu trường. Thứ gì đó giống như một ô cửa sổ tròn khổng lồ chiếm lấy một trong những bức tường của nó. Ô cửa sổ đóng với những cánh cửa chớp màu xám được làm bằng cùng vật liệu với những bức tường quanh chúng, nhưng khi cậu nheo mắt lại, cậu có thể nhận ra một sợi dây mảnh chạy xuống giữa nơi những cánh cửa chớp mở. Cậu có thể vẽ ra một đường giữa ô cửa sổ tròn và quả cầu bằng đồng celestial dẫn trực tiếp đến cổng chính. Nếu cậu có thể mở cửa sổ từ bên này và phía tây và để ánh sáng đi qua đó đến những quả cầu ở mỗi bên của cổng, cổng sẽ mở.
Cậu sẽ bắt đầu với phía đông, sau đó sẽ phải chạy qua lâu đài về phía đối diện. Ico kiểm tra tuyến đường vài lần để đảm bảo cậu sẽ không quên. Sẽ mất một lúc, nhưng thực thế biết nơi cậu sắp đến là một thúc đẩy lớn với tinh thần của cậu.
Cậu đi theo bức tường từ chỗ chiếc cối xay gió đã mang cậu tới và thấy một cổng tượng – một đôi tượng béo lùn – đang đợi ở cuối lối đi chặn đường cậu.
Sẽ không thể nào mang Yorda lên đây bằng đường cậu đã đi. Cô có thể xoay sở trèo lên những gò nhỏ hay như thế, nhưng cậu không thể tưởng tượng cô bám vào những cánh quạt cối xay gió đang xoay.
Cuối cùng, cậu có thể tìm thấy vài cái thùng gỗ cũ mà cậu chồng lên để tạo bậc thang ở một nơi xa hơn đi xuống bức tường. Đó là một đường dài loanh quanh, nhưng nó tốt hơn không có gì. Ico chạy lại chiếc cối xay gió, tăng thêm lo lắng với mỗi lúc Yorda ngoài tầm nhìn của cậu. Cậu không muốn nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra nếu những sinh vật bóng tối tấn công khi họ tách ra.
Cậu nhận ra cô, đang đứng trên sân thượng, lạc trong một sự mơ màng. Trong một lúc, cậu tự hỏi chính xác điều gì đang đi qua tâm trí cô, sau đó cậu lắc suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình và gọi cô.
“Cậu phải đi vòng! Tôi đã làm một chỗ cho cậu trèo lên! Quanh lối đó!” Cậu chỉ ngón tay về cái cầu thang tạm thời của cậu. “Hiểu không?”
Sau một sự ngập ngừng dài, cô bắt đầu bước đi. Từ điểm lợi thế trên cao này của mình, cậu có thể quan sát mỗi chuyển động của cô và gọi cô bất cứ khi nào cô đi sai hướng.
Khi cô trèo lên những đầu cầu thang cao hơn, có một vấn đề khác. Để đến chỗ cổng tượng, cô sẽ phải vượt qua một khoảng trống trên đường đi. Nó đủ dễ dàng để Ico nhảy, nhưng với Yorda, sẽ cần một nỗ lực lớn, và nếu cô trượt, cô sẽ lao xuống mặt đất ở xa phía dưới. Suy nghĩ đó khiến hai đầu gối Ico lảo đảo. “Không nhìn xuống dưới, được chứ?” cậu gọi cô từ bên kia khoảng trống. Yorda ngay lập tức nhìn xuống và bước lùi lại ba bước.
“Nó thực sự không quá xa để vượt qua. Cậu có thể qua được nếu nhảy.” Cậu vươn cánh tay ra cho cô. “Tôi sẽ vươn ra và bắt lấy cậu, được chứ? Đừng lo lắng, chỉ cần chạy đà và nhảy khi cậu tới mép. Chỉ giống như nhảy qua một dòng suối,” cậu nói, nhận ra rằng Công chúa Yorda có lẽ chưa bao giờ nhảy qua một dòng suối. Cô có thể đã chưa bao giờ thấy một dòng suối.
“Thấy chứ?” Cậu chỉ cổng tượng phía sau mình. “Nếu chúng ta đi qua đó, chúng ta có thể đến Đấu trường Đông. Tôi đã tìm ra một đường. Chúng ta chỉ phải qua đây, và tôi cần sự giúp đỡ của cậu để làm điều đó.”
Yorda lắc đầu và bước lùi lại một bước nữa.
“Ừm, tôi không thể làm điều này một mình,” Ico bẻ lại. “Nhìn kìa, nếu chúng ta lãng phí thêm bất cứ thời gian nào –”
Ngay khi những lời nói rời khỏi miệng cậu, một cái vực bóng đen bắt đầu sôi trên mặt đất phía sau cô gái.
“Yorda! Những cái bóng đang đến! Phía sau cậu! Cậu phải nhảy!”
Yorda nhìn quanh một cái thật nhanh, sau đó nhìn trở lại cánh tay duỗi ra của Ico. Cô chần chừ.
“Cậu biết nếu chúng bắt được cậu tôi cũng sẽ không thể nào thoát khỏi đây!” Ico hét, tự hỏi liệu thậm chí điều đó thực sự đúng. Nếu những cái bóng tóm lấy cô, chúng sẽ không hài lòng và rời đi chứ? Chúng đã yêu cầu cậu không được cản trở, đó là tất cả. Có lẽ nếu cậu trao cho chúng điều chúng muốn, chúng sẽ để cậu yên. Cậu có thể tìm một đường khác ra khỏi lâu đài.
Cái bóng đen đầu tiên bắt đầu hiện ra từ cái
vực, bước đi lảo đảo một cách kỳ quái như thể nó bị kẹt một cái chân méo mó bên ngoài trên đá. Đôi mắt phát ánh sáng trắng của nó tìm thấy Yorda và sáng rực hơn.
Yorda xoay lại đối mặt với sinh vật, ngay cùng lúc nó giơ hai cánh tay móng vuốt của nó ra để bọc lấy cô trong một cái ôm.
Đi đi! Chạy đi. Hãy tự cứu lấy mình.Những lời đó dường như vang lên trong tâm trí Ico, mặc dù hai tai cậu chẳng nghe thấy gì. Một đợt sóng kiệt sức tràn qua cậu. Nếu cô ấy muốn ở lại đây trong Lâu đài trong Màn sương, cậu là ai mà ngăn cô lại?
Mình nên rời đi –Đột nhiên, đầu Ico bắt đầu đau như thể ai đó đã đốt chân của đôi sừng của cậu.
Giật mình, cậu nhận ra đó là Ozuma. Bằng cách nào đó, linh hồn của tổ tiên cậu đã bò vào trong tâm trí cậu, đẩy lùi những cái bóng tìm cách che phủ suy nghĩ của cậu.
“Nhảy đi!” Ico hét lên, vung hai nắm tay của mình. “Nhảy ngay!”
Yorda xoay lại khỏi sinh vật bóng tối ngay khi những cái móng vuốt của nó sắp sửa chạm lên vai cô. Đôi mắt cô gặp mắt của Ico, sau đó rơi lên cánh tay duỗi ra của cậu.
Cuối cùng, nỗi sợ thúc đẩy cô hành động. Cô chạy và nhảy. Sau đó cô đang rơi về phía trước, gió thổi lên từ vực thẳm phía dưới chân cô khiến tóc và váy cô dập dờn.
Ico tóm lấy tay cô giữa không trung, sau đó trọng lượng của cô bắt đầu kéo cả hai bọn họ xuống. Cậu chiến đấu lại nó với tất cả sức mạnh của mình.
Cả hai đổ sụp trên gần mép của khoảng trống, tay chân vướng vào nhau. Một chân của Yorda vẫn treo trên mép.
“Lối này!”
Giúp Yorda đứng lên, Ico chạy về phía cổng tượng. Ở bên kia khoảng trống, những cái bóng có sừng giậm chân chúng trong sự thất vọng không có tiếng động. Khi Ico quan sát, hai trong số những sinh vật bay nhào xuống qua đầu của những người bạn của chúng để đuổi bắt Yorda.
Cổng tượng sáng rực lên bởi sự tiến đến của Yorda khi sức mạnh của Cuốn sách Ánh sang trong cô bắn ra trước và đẩy những bức tượng qua hai bên. Cả hai chạy xuyên qua khe hở. Ico nhìn lại; những sinh vật bay tạo những âm thanh ai oán như gió qua những cành cây không. Sau đó chúng ta thành những chùm khói không hình dáng.
Ico hít thở. “Suýt nữa thì tiêu.”
Một nụ cười trở lại với gương mặt của Ico, nhưng Yorda vẫn ủ rũ. Cô giơ hai bàn tay mình ra và nhìn xuống chúng như thể cô vẫn đang không thể tin vào điều cô thấy.
Tại sao mình vẫn ở đây? Cô dường như hỏi bản thân mình.
Tại sao những sinh vật đó không bắt mình? Tại sao mình không để chúng bắt?“Cậu không thể để chúng bắt cậu,” Ico nói. “Ozuma đã nói vậy. Tôi đã nghe thấy ông ấy.”
Cậu cọ những đầu ngón tay mình lên chân của đôi sừng của cậu. Vết thương thiêu đốt đã lắng đi, nhưng cậu vẫn cảm nhận thấy thông điệp của nó to và rõ ràng.
Cuối cùng khi họ đến Đấu trường Đông, họ thấy nó đứng im lặng và lạnh lẽo. Ico từ từ đi qua đấu trường, từng bước một. Trên cái bục tròn ở giữa đấu trường cậu nhận ra những vết bẩn đen gần như chắc chắn là máu. Chúng là những dấu vết cuối cùng còn lại của những trận đấu tiến hành ở đây – và của màn biểu diễn của Ozuma đã làm nữ hoàng sao lãng những giây phút quan trong đó. Thậm chí nhiều năm từ khi cuộc thi đấu cuối cùng không thể xóa nó đi. Mặc dù cuộc sống đã bị bòn rút hết ở đây trên sàn đã trở thành không gì hơn một vết bẩn đen, nó vẫn giữ ý nghĩa của nó.
Khi cậu thấy thiết bị để mở ô cửa sổ tròn lớn trên tường, Ico cảm thấy như cậu có thể nhảy thẳng lên trần nhà cao của đấu trường với sự hân hoan. Cậu kéo đòn bẩy xuống, và những cánh cửa chớp trên cửa sổ mở với một tiếng ồn kẽo kẹt nặng nề.
Một dải ánh sáng bắn qua sàn đấu trường, dần dần mở rộng ra để bọc lấy Ico và Yorda trong sự rực rỡ của nó. Ico trèo lên khung bên ngoài của ô cửa sổ. Từ đây cậu có thể thấy rõ ràng ánh sáng đánh vào quả cầu. Nó lấp lánh, tạo một ánh sáng rực rỡ dường như lấp đầy những tảng đá quanh cánh cửa cổng phía đông. Nhanh chóng, thứ không gì hơn là một tảng đá đặc ngăn cản lối thoát của Ico đang sáng rực lên với một ánh sáng màu trắng, thuần khiết, trở nên gần như trong suốt.
“Thế chứ!” Ico hét lên.
Một cơn gió biển tươi mát thổi qua ô cửa sổ và trêu đùa ở những đầu ngọn tóc của Yorda. Cô cũng đang nhìn ở nơi xa xa vào quả cầu lấp lánh cạnh cổng. Sau đó Ico nhận ra thứ gì đó dài và mỏng nằm trên sàn cạnh chân cô. Cậu nhảy xuống khỏi mép cửa sổ và nhặt nó lên.
Nó là một thanh kiếm – kiếm của một hiệp sĩ. Nó được phủ bởi gỉ sét, và lưỡi kiếm rỗ và bị đánh dấu nhiều nơi.
Một thanh kiếm đang làm gì ở đây?
Ico nhìn lên ô cửa sổ mở và suy nghĩ. Cậu nhớ lại kẻ hở nhỏ cậu đã thấy giữa những ô cửa chớp trên cửa sổ từ cối xay gió. Thanh kiếm này có thể đã được nêm vào giữa một đôi cửa chớp để giữ chúng mở, sau đó rơi xuống khi cậu mở hết chúng ra ư?
Cậu tóm lấy tay cầm và khua một vòng. Mặc dù lưỡi kiếm đã mất đi sự bóng láng của nó, trọng lượng của thanh kiếm có cảm giác tốt trong hai tay cậu. Cái này sẽ là một vũ khí tốt hơn cây gậy tạm thời của cậu để đẩy lùi những cái bóng.
Sự tưởng tượng của Ico du hành trở lại ngày đen tối khi bùa chú trên lâu đài tháo bỏ, đẩy những người cư ngụ trong lâu đài phát điên. Có lẽ ai đó đã đến đây trong sự tuyệt vọng của họ để trốn thoát nhưng đã quên hoặc không thể làm hoạt động cơ cấu để mở cửa sổ. Trong một cố gắng cuối cùng để làm tràn ánh sáng trên quả cầu bằng đồng celestial, người có thể đã ném thanh kiếm của mình vào khoảng trống giữa những ô cửa chớp trong hy vọng cạy mở ô cửa sổ, và thanh kiếm đã ở lại đó.
Họ muốn mang ánh sáng trở lại lâu đài – để giải phóng những linh hồn bị giam giữ.
Sau đó dường như với Ico dải ánh sáng trải dài từ Đấu trường Đông trông giống như một thanh kiếm đã cắt một đường rực rỡ qua bầu trời mà thậm chí màn sương mà bao bọc lấy lâu đài không dám đặt chân đến.