Beta: Gùa
“Diệp.
Diệp tổng, ngài tìm tôi?”
Thiếu niên mặc áo hoodie trùm đầu, quần jean sáng màu đứng ngay ngắn quy củ bên chiếc bàn làm việc bằng gỗ đỏ, có chút căng thẳng, giống như một học sinh đang đối mặt nói chuyện với với chủ nhiệm lớp, ngón tay mảnh khảnh dùng sức túm lấy mép áo hoodie.
Móng tay màu hồng nhạt do dùng lực quá mạnh bị đỏ lên.
Diệp Hàn Thanh không nói, và liên tục nhìn thiếu niên với ánh mắt có tính xâm lược.
Cuộc trò chuyện nghe được hồi sáng mơ hồ như vang bên tai.
“Nghe nói lại có một tiểu tiện nhân muốn bò lên giường bị Diệp tổng đánh gãy chân……”
Có người ở giữa kinh ngạc mang theo vui sướng khi người gặp họa, “Diệp tổng là loại người gì chứ, còn có người dám bò lên giường? Nghe nói hắn từ sau lúc tai nạn xe cộ chân bị gãy chân, tính tình vô cùng thô bạo, không vui một cái liền lấy nghệ sĩ của công ty ra trút giận, có một người trước kia rất hồng (nổi) còn không phải bởi vì không cẩn thận đụng phải hắn một chút liền bị đóng băng sao?”
Các thiếu niên nói giỡn một trận hi hi ha ha, thiếu niên trắng nõn đứng ở bên cạnh chau mày, có chút tức giận phản bác, “Diệp tổng ngài ấy không phải là người như vậy.”
“Ngài ấy rất tốt.”
Các thiếu niên một trận cười nhạo, tiếp theo trào phúng, “Ôn Nhuận, cậu sẽ không phải là cũng muốn bò lên giường Diệp tổng chứ?”
“Chậc chậc, cũng không biết bò lên xong còn có mạng để xuống hay không.”
“Đúng vậy, tôi khuyên cậu vẫn là mạng quan trọng……”
Lúc sau nói cái gì Diệp Hàn Thanh chưa có nghe xong, chỉ nhớ rõ bộ dáng cậu thiếu niên mặt đỏ lên vô cùng tức giận.
Diệp Hàn Thanh âm thầm cười nhạo, hắn? Là người tốt?
Đừng nói những cậu thiếu niên đó không hiểu chuyện, chính hắn còn không biết bản thân mình thế mà lại là người tốt, hắn quyết định làm cho cậu thiếu niên không biết trời cao đất rộng này biết được cái gì gọi là người xấu.
“Tên là gì?”
Diệp Hàn Thanh ngón tay ở trên bàn gỗ đỏ gõ ra tiết tấu.
“Ôn Nhuận.” Thiếu niên khẩn trương nhúc nhích người một chút, khi đáp lời đầu rũ xuống, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Diệp Hàn Thanh cười, quả nhiên vẫn là con cừu con không biết lòng người hiểm ác.
Hắn ngừng gõ bàn, vẫy vẫy tay, “Đến chỗ tôi.”
Ôn Nhuận mờ mịt cùng nghi hoặc đi qua bàn gỗ đỏ, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt hắn, đôi mắt màu đen cùng tên của cậu thật giống nhau, sương mù mê mang, ôn hòa ngoan ngoãn.
Diệp Hàn Thanh bỗng nhiên bị gợi lên hứng thú, chuyển xe lăn đến gần cậu, bàn tay đặt trên eo cậu.
Bỗng siết chặt lại, cố ý âm thanh khàn khàn, ái muội hỏi: “Biết tôi kêu cậu tới làm gì không?”
Bàn tay thiếu niên để ở dưới hơi hơi run một chút, nhưng không có tránh đi, Ôn Nhuận cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại gục đầu xuống, lỗ tai có chút hồng, lắc lắc đầu, tiếp theo lại gật gật đầu.
Ngay từ đầu không rõ, nhưng là hiện tại…… tựa hồ hiểu rõ.
Diệp Hàn Thanh khóe miệng câu lên, đáy mắt lại không có ý cười gì, hứng thú gợi lên bởi thiếu niên vì nghe lời như vậy lại trở nên mất hết, nhưng hắn còn chưa quên mục đích hôm nay.
Ngón tay vén áo hoodie chui vào, cảm thụ được làn da non nớt, Diệp Hàn Thanh khẽ cười một tiếng, mang người kéo ngồi ở lên đùi, ở giữa hắn và bàn làm việc, “Cậu muốn cái gì?”
Ôn Nhuận run rẩy eo.
Cậu muốn nâng người dậy, không dám ngồi lên chân hắn.
Diệp Hàn Thanh 5 năm trước bị tai nạn xe cộ, từ đấy hai chân tàn tật.
Lời Diệp Hàn Thanh nói làm cậu ngẩng đầu lên, nhất thời không có chú ý phía sau.
Trên eo một bàn tay có chút thô ráp, cậu có chút nghe không hiểu, Ôn Nhuận con ngươi chứa đầy nghi hoặc, “Cái gì?”
“Tống nghệ, phim truyền hình, hay là phim điện ảnh?”
Diệp Hàn Thanh rút ra tay, nắm lấy cằm cậu, ngón tay cái hắn ở trên đôi môi nhợt nhạt không nặng không nhẹ xoa nắn.
Ôn Nhuận lỗ tai càng đỏ, đôi mắt sương mù mê mang, đáy mắt lại rất sạch sẽ, đại não trì độn rốt cuộc cũng thông suốt, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Không cần.”
Nụ cười Diệp Hàn Thanh nhạt đi, cơ hồ là dán vào vành tai cậu nói: “Như vậy không phải rõ ràng muốn tôi?”
Hơi thở ấm áp tràn vào vành tai mẫn cảm, Ôn Nhuận mặt đỏ muốn nhỏ máu, đầu hận không thể chui vào cổ áo chính mình giấu đi.
Cậu không có lên tiếng, thái độ như vậy cơ hồ là cam chịu.
“Diệp Hàn Thanh tôi cho tới bây giờ rõ ràng không bao giờ chiếm tiện nghi của người khác.” Cười nhạo một tiếng, Diệp Hàn Thanh cường ngạnh nâng đầu của cậu lên, ánh mắt âm trầm tựa hồ muốn xuyên qua đôi mắt cậu nhìn xem đáy lòng cậu, “Cậu chọn một cái.”
Ôn Nhuận vẫn cứ lắc đầu, đôi mắt sạch sẽ nhìn hắn, bên trong không có tham lam cũng không có dục vọng, thuần túy thực sự, giống như một con cừu con không biết gì, cũng không biết mình đang đối mặt với ma quỷ gì.
Diệp Hàn Thanh cảm thấy mình thật là có bệnh.
Cùng trẻ con so đo cái gì, hắn buông lỏng tay ra, đem người từ trên đùi mình buông ra.
Ôn Nhuận phát ý đồ hiện của hắn, vội vàng đứng lên, rũ rũ mi mắt, ngoan ngoãn đứng dậy.
Diệp Hàn Thanh nhíu mày, bực bội nói: “Cậu đi ra ngoài đi.”
Ôn Nhuận chớp chớp mắt, khó hiểu nghi hoặc, “Không còn gì nữa…… sao?” Cậu quá xấu hổ, nói như muỗi kêu.
Diệp Hàn Thanh thiếu chút nữa bị cậu chọc cười, xua xua tay kêu cậu đi ra ngoài.
Ôn Nhuận mỗi bước lưu luyến đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cậu gần gũi nhìn Diệp Hàn Thanh như vậy, ánh mắt dừng ở trên đùi hắn, có chút đau lòng.
Diệp Hàn Thanh không nhớ rõ cậu.
Bất quá cũng bình thường, mỗi năm giúp đỡ nhiều học sinh nghèo khó như vậy, cậu chỉ là một trong số đó thôi, bị quên cũng không có gì ngoài ý muốn.
Cậu hao hết sức lực từ một cái thôn nhỏ trên núi xa xôi thi đậu, gia nhập vào Tinh Vực Truyền Thông.
Vì chỉ muốn ân nhân của mình liếc mắt nhìn một cái, xem cậu đã xuất sắc như thế nào mà thôi.
Ôn Nhuận xuất thân thôn sơn xa xôi, trong nhà còn có ba anh em, hơn nữa gia đình bà ngoại một nhà tám người toàn dựa vào mảnh đất nhỏ này mà sống, là nghèo đến không xu dính túi.
Ôn Nhuận đứng thứ ba trong hà, bốn anh em trong nhà từ nhỏ thành tích cũng rất tốt, ba Ôn cắn răng cho cậu học đến cấp 3, cậu lần nào cũng đứng hạng nhất, nhưng cấp 2 năm ấy mẹ cậu sinh bệnh, trong nhà kinh tế hoàn toàn suy sụp.
Thời điểm Ôn Nhuận cắn răng chuẩn bị thôi học, Diệp Hàn Thanh xuất hiện.
Cấp 2 năm ấy Diệp Hàn Thanh mới 24, mày kiếm mắt sáng, thân hình cao ráo, khi nói chuyện khóe miệng mỉm cười, tiếng nói trầm thấp ôn hòa giống như gió xuân tháng hai lướt qua qua cây liễu.
Hắn bị một đám lãnh đạo trường nhiệt tình vây quanh, đèn flash lập loè đem học bổng giúp đỡ đưa cho Ôn Nhuận.
Khi đó Ôn Nhuận là đại biểu của học sinh ưu tú, cũng là đại biểu của học sinh nghèo.
Diệp Hàn Thanh giúp đỡ học bổng, giúp cậu vượt qua cao trung, thi đậu đại học Q, thành phượng hoàng vàng duy nhất bay ra từ ổ gà nơi thôn sơn nhỏ xa xôi.
Đáng tiếc chính là người tốt như vậy một năm sau lại bị tai nạn xe cộ, Ôn Nhuận khi đó học lớp 12, chỉ ở TV trong trường học thoáng nhìn qua tin tức ngắn ngủi, nghe nói người thừa kế tập đoàn