Edit: Cố Tranh
Beta: Mai Nhi
Mà hiện giờ, Ôn Nhuận vào phòng ở của bọn họ, tràn ngập những “Lời chúc của Thần tình yêu”.
Diệp Hàn Thanh trong lòng vừa chua vừa mềm, nếu không phải còn có Mục Lạp cùng người hầu ở đây, hắn sẽ không nhịn được ôm người vào trong lồng ngực mà xoa xoa.
Người thanh niên bên cạnh tựa hồ phát hiện tầm mắt của hắn, cười nhìn nhìn hắn, ánh mắt đen láy sáng ngời.
Hắn từ một mầm cây xanh tươi, trưởng thành đại thụ cứng cỏi.
Mà theo thời gian tăng trưởng, sức hút của cậu đối với hắn cũng càng ngày càng trí mạng.
Diệp Hàn Thanh lần đầu tiên cảm thấy, vận mệnh đối với hắn rất chiếu cố, bên cạnh hắn có một người như vậy làm bạn đi hết quãng đời còn lại.
Hắn yêu cậu sâu sắc, mà cậu, cũng đáp lại tình yêu của hắn.
Không có gì tốt và may mắn hơn chuyện này.
“Hai người không vào xem sao?”
Mục Lạp nhiệt tình nói: “Bên trong cũng dựa theo Ôn Nhuận yêu cầu tiến hành rồi bố trí.”
Diệp Hàn Thanh thu hồi suy nghĩ tung bay, quay đầu nhìn Ôn Nhuận.
“Vào xem?”
“Được.” Diệp Hàn Thanh tiến lên một bước, dắt lấy tay cậu, cùng cậu cùng nhau đi vào.
Không có gì bất ngờ xảy ra, phòng khách nhà chính và trên ban công, cũng tràn ngập “Lời chúc của Thần tình yêu”.
Cũng mất công Mục Lạp còn có thể làm ra nhiều bồn hoa tươi như vậy.
Còn cho người biến thành các giàn trồng hoa, toàn bộ phòng khách như là đóa hoa xây mà thành.
Xa hơn, là ban công hướng ra mặt biển xanh thẳm.
Trên ban công bày bàn trà cùng ghế mây, đầu hạ gió biển, còn mang theo hơi mặn chát, nhưng không làm cho người chán ghét, mặt trời mọc hoặc là chạng vạng khi, pha một ấm trà ở trên ban công ngắm phong cảnh, thập phần thanh thản.
“Ôn Nhuận chỉ nói muốn cùng người yêu lại đây nghỉ phép, tôi không biết là nam.” Mục Lạp nhún nhún vai, nhìn Diệp Hàn Thanh nói: “Cho nên tất cả đều là dùng đóa hoa trang trí, hy vọng anh sẽ thích.”
Diệp Hàn Thanh trước mặt người ngoài từ trước đến nay tiếc rẻ ngôn ngữ, hơn nữa Mục Lạp ở chỗ hắn còn để lại ấn tượng tuỳ tiện, bởi vậy càng không vui nói lời hay với hắn, chỉ không lạnh không nhạt phun ra hai chữ, “Vẫn được.”
Mà Ôn Nhuận biết rõ tính cách hắn, “Vẫn được” chẳng khác nào “Thích”.
Mục Lạp cũng khoan dung, không quá để ý thái độ của hắn.
Đưa bọn họ tham quan xong phòng ở, lại nói cho bọn họ chỗ đáng giá đi chơi trên đảo xong, liền rời đi.
Nếu người ta là khách du lịch, anh ta cũng có ánh mắt, biết không nên quấy rầy nhiều.
Sau khi Mục Lạp rời khỏi, đám người hầu trên đảo cũng tản ra, chỉ để lại một vị quản gia tùy thời chờ phân phó.
Ôn Nhuận cùng Diệp Hàn Thanh thu dọn hành lý, sau đó thay trang phục giản dị nhẹ nhàng thích hợp nghỉ phép nhẹ nhàng, lại bôi kem chống nắng cho nhau, mới cùng nhau đi biển.
Đảo Baijia nước biển thường rất tốt, nước biển xanh thẳm, trong xanh thấy đáy, thậm chí còn có thể nhìn thấy cá nhỏ ở trong nước bơi lội.
Trên bờ cát bãi biển đặt ghế và lều, bọn họ ở bờ biển ngồi xuống, không bao lâu sau, quản gia liền đưa đồ uống và trái cây đến.
Ôn Nhuận duỗi người, thích ý nói: “Đã lâu không có thả lỏng như vậy.”
Ở trong nước, rất ít có thời điểm an tĩnh lại nhàn nhã như vậy.
“Nếu em thích, chúng ta ở chỗ này mua cái đảo nhỏ.
Sau này rảnh rỗi có thể lại đây.” Diệp Hàn Thanh nói.
Ôn Nhuận nghĩ nghĩ, vẫn cự tuyệt đề nghị của hắn.
Vì nghỉ dưỡng mua cái đảo, thật sự quá lãng phí.
……
Hai người ở bờ biển phơi nắng, và thỉnh thoảng những con mèo hoang mà Mục Lạp nuôi đến đây để xin đồ ăn.
Mấy con mèo này có người hầu chiếu cố, lớn lên béo khoẻ, cũng không sợ người, chạy chậm lại đây, liền vây quanh ở bên chân kêu meo meo.
Nếu là không cho nó ăn một chút, sẽ cảm thấy thật sự thật quá đáng.
Hai người, bốn năm con mèo, ở bờ biển đợi cho mặt trời chiều ngả về tây mới trở về.
Đầu bếp đã chuẩn bị tốt bữa tối.
Dựa theo khẩu vị bọn họ làm còn đồ ăn Trung Quốc chính thống.
Ăn xong sau hai người lại nghe đề nghị của quản gia, xách theo thùng nước đi bờ biển bắt con cua, thuận tiện tiêu thức ăn.
Bên ngoài sắc trời đã tối, Diệp Hàn Thanh xách theo thùng nước, Ôn Nhuận cầm đèn pin quản gia đưa, hai người liền đi đến bờ cát.
Bên cạnh bờ cát có đá ngầm, theo quản gia nói, đến buổi tối, con cua sẽ đến bên cạnh đá ngầm, rất dễ bắt.
Hai người tới gần mép đá ngầm, Ôn Nhuận liền giơ đèn pin cẩn thận tìm, chỉ là không biết là tìm không đúng chỗ, hay là tiếng động quá lớn doạ mấy con cua chạy mất, một con cũng không có nhìn đến.
“Một con cũng không có.” Ôn Nhuận cong eo tìm nửa ngày, có chút nản lòng đứng thẳng dậy, quay đầu cùng Diệp Hàn Thanh oán giận.
“Không có? Anh nhìn xem.” Diệp Hàn Thanh từ phía sau tới gần cậu, Ôn Nhuận đang muốn tránh ra để hắn tới xem, lại bất thình lình bị hắn ôm lấy, dùng sức hôn.
Ôn Nhuận kinh ngạc trừng lớn mắt, tránh vài lần, tiếp theo thân thể liền mềm, phối hợp hôn môi hắn.
Gió biển che giấu âm thanh thở dốc nhỏ vụn.
Diệp Hàn Thanh dường như hôn không đủ, đem người để ở đá ngầm phía trên tiếp tục, Ôn Nhuận bị hôn không thở nổi, tay chân nhũn ra, đang muốn đẩy hắn, lại thấy Diệp Hàn Thanh bỗng nhiên kêu lên một tiếng, biểu tình vặn vẹo buông lỏng cậu ra.
Ôn Nhuận ngốc, không rõ nguyên do, “Làm sao vậy?”
“Đưa đèn pin cho anh.” Diệp Hàn Thanh nói nghiến răng nghiến lợi, Ôn Nhuận vội vàng đưa đèn pin cho hắn, liền thấy hắn chiếu xuống, một con cua to bằng nắm tay trẻ con đang nằm trên chân phải của hắn.
Hai chiếc kẹp lớn của con cua kẹp chặt vào mắt cá chân của hắn.
“……” Ôn Nhuận vừa muốn cười, lại vừa đau lòng, âm điệu quái dị nói: “Đi vào trong nước, trong nước nó liền buông lỏng ra.”
Cũng mất công Diệp Hàn Thanh có thể nhịn xuống, hắn kéo chân có con cua đi vào trong nước, con cua quả nhiên lập tức buông lỏng ra, giơ cái càng chạy.
Ôn Nhuận ngồi xổm xuống xem miệng vết thương của hắn, cũng may không có trầy da đổ máu, chỉ có chút sưng đỏ, cậu nhịn cười nói: “Chạy nhanh trở về tiêu độc.”
Diệp Hàn Thanh nghe ra cậu trong giọng nói có ý cười, nghiến răng, có nghĩ thầm tiếp tục trừng trị cậu, chỉ là trên chân đang đau đớn nhắc nhở hắn, chỗ quỷ quái này, nói không chừng tùy lúc sẽ lại có một con cua tới.
Nghĩ nghĩ, Diệp Hàn Thanh vẫn là cùng Ôn Nhuận đi trở về.
Quản gia thấy bọn họ nhanh như vậy trở về còn có chút kinh ngạc, chờ Ôn Nhuận nói rõ tình huống, vội vàng đi cầm cồn lại đây cho hắn tiêu độc.
Miệng vết thương cũng không có trở ngại, nhưng vẫn xử lý một chút, hai người thấy cũng không sao, dứt khoát lên lầu rửa mặt, đi nghỉ ngơi sớm dưỡng sức.
Ở trên đảo vài ngày, sáng sớm hôm nay, Ôn Nhuận liền lôi kéo Diệp Hàn Thanh muốn ra đảo.
Nói muốn đi tham gia “Lễ ái thần” trên đảo Baijia.
“Lễ ái thần” trên đảo Baijia là Lễ Tình Nhân, ngày này người dân trên đảo sẽ ra ngoài tiệc tùng và vui chơi, các cặp đôi làm những điều họ yêu thích, nếu vẫn độc thân, cũng có thể ở “Lễ ái thần” tìm được người yêu.
Quản gia sắp xếp cho người đưa bọn họ ra đảo nhỏ, Mục Lạp ở trên bến tàu xa xa vẫy tay với họ.
Anh ta hôm nay không phải một mình tới, bên cạnh còn có một mỹ nữ tóc đỏ, mắt xanh, trên đầu hai người đều mang theo vòng hoa “Lời chúc của Thần tình yêu”.
“Này! Ở đây!” Chờ bọn họ lại gần bờ, Mục Lạp nhiệt tình đưa qua hai cái vòng hoa, ý bảo bọn họ mang lên, “Bên kia còn có hoa văn màu miễn phí.
Hai người có thể đi vẽ một cái.” Anh ta vỗ vỗ đùi chính mình, có một dòng chữ màu đỏ.
Trên xương quai xanh của bạn gái anh ta cũng có tương tự.
“Chúng ta cũng đi vẽ một cái?” Ôn Nhuận nóng lòng muốn thử nói.
Diệp Hàn Thanh gật gật đầu, hai người liền cùng nhau đi qua xếp hàng.
Đến phiên bọn họ, Ôn Nhuận không có cần họa sư hỗ trợ, mà là chính mình lấy bút màu vàng, ở trên má Diệp Hàn Thanh vẽ cái bình sữa.
Người xếp hàng phía sau bọn họ phát ra tiếng cười thiện ý, còn có người huýt sáo, hỏi vẽ cái bình sữa là có ý tứ gì.
Ôn Nhuận cười mà không nói, đem bút đưa cho Diệp Hàn Thanh.
Diệp Hàn Thanh nghĩ nghĩ, cuối cùng dùng màu cam hồng vẽ ở phía dưới xương quai xanh cậu, vẽ một cái lá ngô đồng.
Hai người ve xong, cùng họa sĩ nói