Edit: Hồng
Beta: PU, Gùa
Trải qua năm mới ở nhà họ Ôn, Ôn Nhuận và Diệp Hàn Thanh trở về sau ngày mười lăm.
Khi trở về, vali của hai người đã được mẹ Ôn nhét đầy đồ sấy khô, Diệp Hàn Thanh còn mang thêm bốn phong bao lì xì lớn, ông bà, ba Ôn và mẹ Ôn, mỗi người một cái.
Sau khi lên xe, một số người dân trong làng còn đặc biệt gửi riêng đặc sản của gia đình họ để hai người mang đi ăn trên đường.
Diệp Hàn Thanh lịch sự nhận lấy, nở nụ cười thật tươi trò chuyện với người trong làng, nói rằng hắn sẽ trở lại thường xuyên khi công việc không bận.
Khuôn mặt tràn đầy gió xuân đã có chút dáng dấp của hình bóng năm xưa.
Tiệc rượu tàn, Diệp Hàn Thanh giống như một con công trên màn ảnh rộng, đi theo Ôn Nhuận thăm người thân và bạn bè, dùng mọi cách trong giao tiếp trên thương trường với người thân và bạn bè của Ôn Nhuận.
Bây giờ, tất cả những người có quan hệ tốt với nhà họ Ôn đều có ấn tượng đặc biệt tốt về hắn, nói đến đây, chính là nhà họ Ôn lại có thêm một cậu con trai khôi ngô, hiếu thảo và kiếm được nhiều tiền.
Chào tạm biệt mọi người, Ôn Nhuận đem Hạch Đào tròn tròn nhét vào băng ghế sau.
Hạch Đào đã được bà của nó nuôi như một chú lợn con quá lâu đã hoàn toàn vui vẻ đến quên cả trời đất.
Lúc này bạn thân Đại Hoàng của nó ở ngoài xe vẫy vẫy.
Nó từ cửa sổ xe vươn đầu ra, hướng về phía Đại Hoàng kêu lên hai tiếng, đặc biệt lưu luyến.
Ôn Nhuận xoa đầu chú cún con của mình, hù doạ nói: “Béo thành như vậy, trở về liền nên bắt đầu giảm cân.”
Nếu cún con này không có hai tai thẳng này đi ra ngoài mọi người sẽ nghĩ nó là Alaska.
Quá béo rồi! Ở quê có mẹ Ôn sủng nó mà người xưa thì luôn cho rằng béo mới tốt.
Bây giờ đã trở lại thành phố B, thời kỳ tốt đẹp đó sẽ kết thúc.
Hạch Đào ưỡn tai về phía sau, rên rỉ một tiếng, lấy lòng cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của Ôn Nhuận.
…
Anh cả Ôn lái xe chở họ ra sân bay.
Sau khi Hạch Đào được đưa lên trước, không lâu Ôn Nhuận cùng Diệp Hàn Thanh cũng liền bước lên máy bay.
Khi trở lại thành phố B thì sắc trời cũng đã tối.
Trong nhà luôn có một bảo mẫu mỗi ngày đều đến quét dọn sạch sẽ giống như trước khi họ đi.
Hai người liền đi tắm rửa, sau đó ôm nhau ngủ thiếp đi.
Trên máy bay vì đã ngủ mấy tiếng đồng hồ, nên giờ Ôn Nhuận muốn chợp mắt một lúc, nhưng lại không có cảm giác buồn ngủ chút nào, xoay người rúc cơ thể vào trong ngực Diệp Hàn Thanh, liền được hắn ôm vào lòng.
Nhận thấy Diệp Hàn Thanh còn chưa ngủ, Ôn Nhuận mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, “Hai ngày nay chúng ta dọn nhà đi?”
Nhà mới bên kia đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ cần bọn họ thu dọn hành lý rồi dọn đến có thể trực tiếp vào ở.
“Ừ.
Ngày mai để trợ lý liên hệ bên công ty chuyển nhà.” Diệp Hàn Thanh vỗ nhẹ lưng cậu, thấy cậu hiện tại còn chưa chuẩn bị muốn ngủ, liền ấp ủ một chút lý do, nghĩ bụng liền nói: “Ở quê cũng đã bày tiệc rượu, có phải hay không cũng nên tổ chức một cái ở thành phố B? “
Ôn Nhuận ngẩng đầu nhìn hắn, chớp mắt, “Anh muốn làm thật sao?”
Diệp Hàn Thanh không trả lời trực tiếp, mà nói, “Anh cũng đã nhận được chứng nhận, vậy anh có phải nên mời bạn bè của anh một bữa cơm.
“
Ôn Nhuận nghĩ tới, liền gật đầu: “Vậy thì tìm thời gian mời bọn họ dùng bữa.”
“Được, vậy anh sẽ gọi trợ lý đến thu xếp.” Diệp Hàn Thanh khoé môi nhếch lên một cái, đem cánh tay ôm Ôn Nhuận càng chặt hơn, nhẹ giọng nói: “Mau ngủ sớm một chút đi.”
Sáng hôm sau thức dậy, Ôn Nhuận bắt đầu thu dọn hành lý.
Người của công ty chuyển nhà sẽ đến vào buổi trưa, nhưng hiện tại cậu còn rất nhiều thứ còn phải thu thập mà cậu thì lại không yên tâm để bảo mẫu làm nên đều tự mình đóng gói đồ đạc.
Hôm nay Diệp Hàn Thanh không đi làm nên cũng cùng cậu dọn dẹp.
Chỉ có cún con Hạch Đào, ở trong chuồng, phá lệ không thành thật nhảy tới nhảy lui.
Diệp Hàn Thanh vẻ mặt lạnh lùng nắm lỗ tai nó giáo huấn một trận, nó mới tạm thời chịu yên lặng trở lại, nằm ở trên sô pha nhìn hai người ba thu dọn hành lý.
Khi dọn hành lý đến nhà mới và dọn dẹp phòng ốc hoàn thành hết mọi thứ thì đã là ba ngày sau.
Trịnh Tuyên và Diệp Gia ở bên cạnh, liền đến hỗ trợ vào buổi trưa, buổi chiều.
Ôn Nhuận và Diệp Hàn Thanh mời những người bạn đến chơi, ai ai cũng đều liền mang theo lễ vật tới.
Quách Tùng Phi chưa vào đến cửa thì đã nghe âm thanh truyền đến, “Ôn Nhuận, đi lấy giấy chứng nhận, như thế nào sao không gọi điện thoại cho tôi?!”
“Tại sao người ta đi lấy chứng nhận lại mang theo cậu vậy? Làm gái bán hoa? Nhìn cũng không đẹp mắt, ít nhất cậu cũng phải trẻ hơn hai mươi ba tuổi.” Lục Trạm theo ở phía sau châm chọc nói.
Lúc trước trong ký túc xá là ba người cùng một phòng, ngoại trừ Lục Trạm, hai người còn lại đều có đối tượng.
Đặc biệt là khi Quách Tùng Phi và Thẩm Mục Tuân quen nhau, còn mỗi ngày rải cẩu lương, cậu và Quách Tùng Phi nói chuyện cậu đều sẽ âm dương quái khí*.
(*)Âm dương quái khí: chỉ những lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Quách Tùng Phi lại không chút nào khó chịu, vui mừng nói: “Tôi và lão Thẩm cũng đã đi lấy giấy chứng nhận.
Chó độc thân như cậu đều sẽ không hiểu.
Ngoan, người lớn nói chuyện trẻ con đừng xen vào.”
Lục Trạm tức giận mở trừng mắt Quách Tùng Phi một cái, nặng nề ngồi xuống ghế sofa, ôm Hạch Đào vào trong vòng tay của mình, “Hạch Đào, hai chúng ta cùng nhau!”
“Ngao ô…” Hạch Đào ghét bỏ không chút khách khí lấy tay gạt tay của cậu ra, rồi từ phía dưới cánh tay cậu chui ra.
Đi sang phía bên kia để tìm Samoyed của Diệp Gia để chơi.
Samoyed do Diệp Gia nuôi dưỡng được gọi là Bánh Mật, và bây giờ đã từ một bé bánh bao sữa trở thành một cô chó lớn, rất xinh đẹp.
Hạch Đào đã ở bên những người khác trong nhà mỗi ngày kể từ khi nhóc chuyển đến.
Thật tiếc Bánh Mật lại không để ý đến nó.
“Tiểu Trạm Tử.
Cậu độc thân lâu rồi, đến cún con cũng không để ý đến cậu.” Tạ Ngọc Phàn vừa vào cửa tình cờ nhìn thấy cảnh này, không chút lưu tình nào liền cười nhạo cậu.
Lục Trạm nín thở, có phải là cậu muốn độc thân hay sao chứ? Sau khi cậu bắt đầu solo, thì cậu đã lên hàng thần tượng ca hát và nhảy múa, độ nổi tiếng của cậu không hề thấp lại còn thu hút rất nhiều fangirl, thì làm sao còn dám yêu!
Kết quả là, cho đến nay, mỗi lần tụ hội cậu đều một người một cõi!
Lục Trạm tức giận rất muốn đánh người nào đó.
Nhưng tất cả người trong căn phòng này đều có cặp, và thậm chí không có một người nào để cậu có thể xuống tay!
Chỉ tưởng tượng về điều đó thôi thì đã muốn tức giận rồi.
Mấy người trong phòng khách tuỳ ý cười nói thản nhiên, Ôn Nhuận từ trong phòng bếp thò đầu ra, “Lạp xưởng đều đã đóng gói, để dưới bàn trà, mọi người tự mình phân chia đi.”
Lạp xưởng là do chính tay mẹ Ôn làm nên hương vị rất ngon, Ôn Nhuận chỉ mang lên có một lần, mà sau một lần đó nhóm người này ăn liền nghiện.
Nên cứ phải đến Tết Nguyên đán mọi người lại tới cọ cọ một chút.
Vì thế Ôn Nhuận lần này dứt khoát mang nhiều hơn, đóng gói sẵn để đưa cho bọn họ coi như món quà của năm mới.
Mọi người liền không rảnh lo đấu võ mồm nữa, liền lôi chiếc hộp từ gầm bàn trà ra, từng người phân chia nhau phần của mình.
Sau khi chuẩn bị xong bữa ăn, mọi người liền ngồi vào bàn để chuẩn bị ăn cơm.
Diệp Hàn Thanh mở một chai rượu vang đỏ còn tự mình rót cho mọi người, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.
Quách Tùng Phi không nhịn được nhếch miệng, “Ba, đừng cười, cười nữa con liền thấy hoảng sợ.”
“Em cho dù ăn cũng không thể ngừng miệng.” Thẩm Mục Tuân đen mặt gắp một miếng cánh gà cho cậu ta.
Diệp Hàn Thanh mặt vô biểu tình liếc mắt một cái, có điều hôm nay tâm trạng tốt nên hắn không thèm quan tâm, chậm rãi lấy ra một ít thiệp mời tinh xảo và hất cằm lên, “Đám cưới của tôi với Ôn Nhuận dự kiến sẽ tổ chức vào ngày 14 tháng 2.”
Mọi người vẻ mặt đều hết sức kinh ngạc, nhưng đều nhanh chóng lấy lại phản ứng, liền đáp lại bằng những lời chúc mừng.
Nhưng vẫn có một nhân vật chính vẫn đang như lạc trong sương mù, chớp mắt nhìn thấy