Edit: Thảo Linh
Beta: Mai Nhi
Ôn Nhuận không ngờ cặp khách mời thứ 3 lại là Vệ Dã và Lâm Cảnh.
Mối quan hệ của Vệ Dã và Lâm Cảnh trong giới là công khai, hai người đã ở bên nhau nhiều năm, nhưng lại chưa bao giờ tiết lộ mối quan hệ với thế giới bên ngoài, không ngờ lúc này lại cùng tham gia , những khách mời tham gia đều là vợ chồng, như vậy cũng không khác gì công khai cả.
Ôn Nhuận trong mắt không giấu nổi kinh ngạc, nhất thời quên luôn cả việc mời họ vào.
Lâm Cảnh cười nói: “Như này là không hoan nghênh chúng tôi hả?”
Ôn Nhuận nhanh chóng hoàn hồn, nghiêng người để họ vào, “Đương nhiên là hoan nghênh rồi, tôi chỉ là quá ngạc nhiên.”
Vệ Dã gật gật đầu với cậu, giải thích: “Là tôi chủ động liên lạc với tổ chương trình.”
Lúc đầu Lâm Cảnh vẫn là người ngoài giới, y vì muốn bảo vệ Lâm Cảnh mới không công khai.
Nhưng thật ra nhiều năm vậy y không kết hôn thậm chí còn không có đối tượng xem mắt, cũng có một số fan đoán ra được tính hướng của y, chỉ là y trước đây chưa từng có phản hồi.
Đến giờ Lâm Cảnh đã quay bộ phim đầu tiên, còn một bước nổi tiếng đạt được giải Phượng Hoàng Vàng, Vệ Dã nghĩ hai người đã bên nhau lâu như vậy, giờ Lâm Cảnh lại đang hot, quan hệ của hai người sớm muộn cũng sẽ bị lộ, không bằng công khai nắm quyền chủ động, tránh cho người ngoài giới đoán này đoán nọ.
“Tổ chương trình lần này phát tài rồi.” Tạ Ngọc Phàn đi ra từ nhà bếp, mở to mắt kinh ngạc nói.
Vốn dĩ Ôn Nhuận và Diệp Hàn Thanh cũng đủ bạo rồi, nếu mà còn thêm Vệ Dã và Lâm Cảnh thì chương trình kỳ này nhất định sẽ bùng nổ.
“Đây là mời tôi và Sở Dư cho đủ số lượng đúng không?” Tạ Ngọc Phàn nói đùa.
Ngoài cô và Sở Dư ra, đoán chừng dù có ai đến thì ở giữa hai cặp đôi này cũng đều ngượng ngùng.
Cô đã nói làm sao mà tổ chương trình khi bàn hợp đồng lại đặc biệt sảng khoái như vậy.
Hóa ra là đã đợi sẵn ở đây rồi.
Nhân viên tổ chương trình bị cô chửi rủa trộm cười hai tiếng, nhanh trí không tiếp nhận lời nói mà trốn sang một bên xem kịch hay.
Chẳng qua Tạ Ngọc Phàn cũng chỉ tùy ý nói một câu, không hề có ý không hài lòng, cô đặt một ấm trà lên bàn nói với hai người: “Uống hồng trà không? Không thì trong nhà bếp vẫn còn cà phê đấy.”
“Hồng trà là được rồi.” Lâm Cảnh khách khí nói cảm ơn, lấy ra đồ ăn và quà tặng, “Vệ Dã ở nhà có làm bánh ga tô mang tới.”
Mở hộp nhỏ đầy tinh xảo được mở ra, bánh ga tô bên trong trông có vẻ rất ngon miệng, Tạ Ngọc Phàn nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Vệ Dã, lại nhìn chiếc bánh ngọt xinh xắn, “Đây đều do thầy Vệ làm à?”
“Ừ.” Vệ Dã gật đầu đáp một tiếng, tựa hồ không cảm thấy có gì là không đúng.
Tạ Ngọc Phàn lén lút chọc cùi chỏ vào Sở Dư, lẩm bẩm nói: “Anh nhìn thầy Vệ nhà người ta kìa.”
Sở Dư vẻ mặt méo mó, nghiến răng nói: “Khi nào về sẽ học.”
Một bên Diệp Hàn Thanh nhìn thấy cũng lén lút nói bên tai Ôn Nhuận: “Hôm nào đó anh cũng làm cho em.”
Những món ăn mà Vệ Dã biết làm, hắn cũng không thể kém hơn.
Không thì sẽ luôn cảm thấy không so được.
Ôn Nhuận giật giật khóe miệng, mới biết nấu vài món ăn gia đình đơn giản, đã muốn thử độ khó của việc nướng bánh có vẻ hơi khó, vì vậy từ chối nói: “Em không thích ăn bánh lắm.”
Diệp Hàn Thanh “Ồ” một tiếng, nhưng vẫn suy nghĩ đầy nghiêm túc.
………
Mấy người ngồi một lúc, thảo luận xem nên ăn gì cho bữa tối.
Tạ Ngọc Phàn là đến vì lẩu, lúc đó ngay lập tức đưa ra đề nghị.
Thời tiết se lạnh như này mà được ăn nồi lẩu nóng hổi trong căn nhà ấm áp thì còn gì hạnh phúc hơn.
Cuối cùng mọi người tổng kết lại, cho rằng đây đúng là một ý tưởng hay, bèn quyết định đi ăn lẩu.
Trong 6 người chỉ có Ôn Nhuận và Vệ Dã là nấu ăn được, nhưng Vệ Dã nấu món Tây ngon hơn, còn lại mấy người khác đều là nửa vời, không có ích gì lắm.
Vì vậy cuối cùng vẫn là Ôn Nhuận ra tay, những người khác xử lý nguyên liệu.
Bởi vì ekip chương trình yêu cầu phải do chính tay khách mời làm, vậy nên nguyên liệu lẩu cũng phải tự chiên.
Ôn Nhuận làm hai vị lẩu, một bơ, một cà chua.
Trong nhà đang cọ dụng cụ nấu lẩu, Ôn Nhuận cho nguyên liệu cơ bản đã làm vào nồi từ từ đun lên, sau đó cùng bọn họ xử lý nguyên liệu.
Cá tươi ngon cắt thành từng lát, bơ từng lát thịt bò nhập khẩu mỏng —-Vệ Dã dùng dao tốt, thịt là do một tay y cắt.
Những người khác rửa sạch rau, nhặt sau đó bày ra đĩa.
Bộ đồ ăn tinh xảo kết hợp với nguyên liệu tươi ngon, đợi khi toàn bộ đồ đã được bày lên bàn, thì cũng không khác ngoài tiệm là bao.
Ôn Nhuận sau cùng còn chế thêm nước sốt, lại kèm thêm 2 3 món nguội, mọi người cuối cùng cũng ngồi xuống bắt đầu ăn.
Chai rượu Tây Tạ Ngọc Phàn mang tới cũng được mở ra, cô ấy vốn định lấy ly chân cao, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy không hợp với lẩu, dứt khoát cầm ra mấy cái ly thủy tinh, loại rượu cao cấp đắt tiền được rót vào những cái ly bình thường, nước lẩu thì được rót vào bụng.
Món ăn mang đến rất nhiều, bữa lẩu kéo dài từ chiều đến tối.
Mọi người đều là người quen, nên ăn uống cũng thoải mái hơn.
Cameraman ở một bên kiên cường đấu tranh với mùi thơm của nồi lẩu, một bên tranh thủ từng giây từng phút để ghi lại những thước phim.
Lúc này trên bàn ngoại trừ ba người đàn ông không nói quá nhiều ra, Ôn Nhuận Lâm Cảnh còn có cả Tạ Ngọc Phàn đều đã hơi say.
Đặc biệt là Tạ Ngọc Phàn, say khướt kéo Ôn Nhuận phàn nàn gia đình luôn thúc sinh con, rõ ràng chỉ vừa mới lĩnh giấy đăng ký kết hôn còn chưa cầm nóng tay, cô ấy mới không sinh đâu!
Ôn Nhuận cũng có chút say rồi, còn giả bộ nghiêm túc nghe, cẩn thật gật đầu.
Lâm Cảnh trước giờ vốn lạnh lùng cười cười, chỉ vào Tạ Ngọc Phàn nói với cậu: “Ôn Nhuận cậu nhìn tôi làm gì? Tạ Ngọc Phàn ở bên này…”
Ôn Nhuận đơ ra, nheo mắt nhìn kĩ một lúc mới chầm chậm quay đầu nhìn Tạ Ngọc Phàn.
Mà Tạ Ngọc Phàn lầm bầm từ đầu đến cuối về việc gia đình bắt sinh con, thật phiền quá mà!
………
Ghi hình chương trình đêm xong, bốn người đều không quay về mà ở lại phòng khách nghỉ ngơi.
Dù sao sáng mai bọn họ cũng phải đi quay chương trình, nghỉ ngơi ở đâu thì cũng vậy.
Hai ngày ghi hình chương trình tạp kĩ rất nhanh đã kết thúc, bởi vì đều là người quen, không cần phải cẩn trọng nên cũng không cần đeo mặt nạ.
Hai ngày ghi hình đối với bọn họ nếu nói là công việc thì lại càng giống như một buổi thụ tập thư giãn với bạn bè.
Trạng thái của khách mời ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu suất ghi hình của tổ chương trình, khách mời thoải mái, cameraman cũng sẽ vui, hầu như không cần họ phải cố ý tạo chủ đề nói chuyện, chỉ là cảnh ăn lẩu với say rượu cũng đủ để cắt ghép ra không ít nội dung nổi bật.
Lần này tổ hậu kỳ không cần phải đau đầu vì việc cắt ghép nữa rồi.
sau khi được chiếu quả nhiên không ngoài dự đoán của tổ chương trình, rating tăng vọt lên 2,91.
Chỉ không ngờ bạo thì cũng bạo rồi, nhưng lại có sai lệch so với tính toán của họ.
Tổ chương trình đã chuẩn bị phu phu Vệ Dã như một vũ khí bí mật.
Bởi vậy trước khi phát sóng bảo mật rất kỹ càng.
Thực tế đã chứng minh khi Vệ Dã phu phu xuất hiện đã gây chấn động, cư dân mạng đồng loạt sốc đến mức im lặng.
Sau đó Vệ Dã và Lâm cảnh đồng thời lên tiếng thừa nhận mối quan hệ của họ, thậm chí còn công bố giấy đăng ký kết hôn của họ ở Mỹ.
Có lẽ bởi tính hướng của Vệ Dã sớm đã bị đoán trước, lại có Diệp Ôn phu phu từng công khai nên mọi người chấp nhận khá nhiều.
Ngoại trừ một bộ phận fan nhỏ không thể chấp nhận được bộc phát la mắng ra thì hầu hết mọi người đều chúc phúc.
Và khi mà weibo đang bình yên thì có một tài khoản đột nhiên đăng một bức ảnh chụp màn hình.
Từ ngữ ngắn gọn súc tích, một câu nói đi cùng với hai bức ảnh.
Một bức là Diệp Hàn Thanh đã nói trong , bức còn lại là trang chủ weibo của đại fan “Tiêu Tiêu Ngô Diệp”.
Đi kèm với lời nói: “Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?”
Khi bài viết vừa được đăng tải, không ít fan đều đang mắng chủ weibo có bệnh.
Diệp tổng rõ ràng là một bá đạo tổng tài, ở cùng một chỗ với Nhóc Ôn, làm sao có thể hẹn hò với một người fan có tư tưởng không đứng đắn?
Cũng quá xúc phạm bá đạo tổng tài rồi.
Nhưng rất nhanh lại có người đứng ra phản bác, đồng thời đưa ra bằng chứng