Edit: Nguyễn Dương
Beta: Mai Nhi
Ôn Nhuận cảm thấy Diệp Hàn Thanh có chút kỳ lạ, không hiểu mục đích của hắn khi xuất hiện ở tổ tiết mục là gì, nghĩ một lúc cũng không tìm được lý do nên đành mặc kệ, tìm cho hắn một vị trí để ngồi vào.
Bầu không khí đang vui vẻ bỗng nhiên bị chậm lại vài nhịp vì sự xuất hiện của Diệp Hàn Thanh, nhưng những người có mặt ở đây đều là người biết ý và biết đối nhân xử thế nên ngay lập tức tiếp tục như không có chuyện gì, nhiệt tình đón tiếp ba vị khách từ xa đến.
Ôn Nhuận vì quen biết Hàn Diệp Thanh nên đành ngồi phía bên phải của hắn, thấy vậy Hoàng Tử Ngọc ngay lập tức ngồi vào phía bên trái.
Vị trí đấy vốn dĩ là để trống cho Thẩm Mục Tuân, nhưng Hoàng Tử Ngọc muốn tự mình tiếp đón ông chủ của mình, như vậy người ngoài nhìn vào cũng không thấy xấu hổ.
Dù sao nghe nói vị Diệp tổng này tính tình có chút nóng nảy, buồn vui thất thường, ai cũng muốn tránh xa để khỏi rước họa vào thân, nhưng ai ngờ Hoàng Tử Ngọc lại tự mình ngồi vào chỗ đó.
Những người khác thấy vậy cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi cạnh Thẩm Mục Tuân.
Đồ ăn đã bày biện xong xuôi, nhưng vốn dĩ trong thôn không có những loại rượu vang đắt đỏ, hay những loại nước trái cây đa dạng nên mọi người đành lấy trà thay rượu mà nâng ly chúc mừng, bầu không khí cũng trở nên vui vẻ hơn.
Hôm nay tâm trạng Diệp Hàn Thanh tốt hơn mọi ngày, mặt mày dễ chịu nên cũng vui vẻ nâng ly.
Trong bữa tiệc thi thoảng hắn cũng đáp trả một vài lời hỏi han của mọi người nhưng tuyệt nhiên không động đũa.
Dù là vậy Diệp Hàn Thanh đang ngồi đây cũng không đáng sợ như là lời đồn đại, nên mọi người cũng cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn nhiều.
“Diệp tổng, ngài muốn ăn gì để tôi gắp cho ngài?” Ôn Nhuận thấy hắn không động đũa, cứ tưởng hắn ngồi xa bất tiện nên nói nhỏ vào tai hắn.
Diệp Hàn Thanh không đẩy Ôn Nhuận ra mà quay sang mỉm cười nói nhỏ vào tai cậu: “Tôi muốn uống canh gà”.
Hắn thì thầm chỉ đủ cho mình Ôn Nhuận nghe thấy, nhưng Ôn Nhuận nghe xong liền cảm thấy khó hiểu vì đồ ăn hôm nay vốn dĩ không có canh gà.
Cậu đột nhiên nhớ lại lúc trước có mang canh gà đến bệnh viện cho hắn và đã được hắn uống hết, nên nghĩ rằng Diệp tổng thích uống canh gà.
Ôn Nhuận nhìn sang gương mặt với biểu cảm lạnh như băng của hắn, cố đoán xem ý định của hắn là gì nên nói với hắn: “Hôm nay không có canh gà, đợi khi nào về tôi hầm cho ngài một nồi được không?”.
Diệp Hàn Thanh nhìn cậu, vẻ mặt lạnh lùng bỗng chốc dịu lại, nghĩ bụng tâm tư của tên nhóc này tất cả đều được hiện hết lên mặt thật là dễ đoán.
Có phải hôm nay không có canh gà nên sau khi về sẽ hầm cho hắn một nồi canh gà để bù lại cho hắn?
“Được”.
Diệp Hàn Thanh trả lời, hắn cảm thấy chuyến đi hôm nay không tốn công vô ích rồi.
Cơm no rượu say xong, bọn họ có nhã ý muốn dẫn khách quý đi tham quan một vòng phong cảnh của làng.
Trần Uẩn và Thẩm Mục Tuân trong bữa tiệc đều đã quen được với những vị khác kia trong bữa ăn nên tất cả mọi người đều có hướng dẫn viên du lịch của mình.
Riêng chỉ có Diệp Hàn Thanh là không có ai dám đảm nhận, mọi người nhìn nhau không nói gì.
Bất ngờ Hoàng Tử Ngọc lên tiếng, nhìn Diệp Hàn Thanh với đôi mắt đầy mong chờ: “Tôi đưa Diệp tổng đi dạo chơi quanh thôn nhé”.
Diệp Hàn Thanh liếc nhẹ một cái tỏ vẻ không quan tâm, mà chỉ tay về phía Ôn Nhuận nói: “Cậu chẳng phải là nghệ sĩ của Tinh Vực hay sao? Cậu dẫn tôi đi xem”.
Hoàng Tử Ngọc có chút xấu hổ vì trực tiếp bị Diệp Hàn Thanh từ chối.
“Tôi đưa Diệp tổng vào trong thôn đi dạo”.
Ôn Nhuận tiến lên giúp Diệp Hàn Thanh đẩy xe lăn.
Trần Uẩn cùng Thẩm Mục Tuân được dẫn bốn người còn lại đến đầu thôn xem sông, Diệp Hàn Thanh thì lại cố tình chỉ hướng ngược lại với bọn họ nên Ôn Nhuận đành giúp hắn đi đến cuối thôn.
Vốn dĩ thầy Phách muốn cầm theo camera đi lên theo dõi, nhưng đạo diễn lại nói gì đó nên hắn chỉ giả bộ đi theo sau vài bước, sau đó ba chân bốn cẳng mà chuồn mất.
Bây giờ chỉ còn lại Ôn Nhuận giúp Diệp Hàn Thanh đi lên đường bê tông.
Phong cảnh ở thôn phải nói là không có gì đặc sắc, hơn nữa bây giờ đang là mùa thu nên cây cỏ bắt đầu khô héo, không còn nhiều màu xanh.
Ôn Nhuận đành phải chỉ cho Diệp Hàn Thanh xem cánh đồng phía trước trồng cái gì và trông như thế nào.
Ôn Nhuận giới thiệu một cách chăm chú, nhưng Diệp Hàn Thanh lại không thèm để tâm.
Cậu nói: “Bên kia là nhà của bà Vương, lúc trước khi mà tổ đạo diễn khiến chúng tôi đang bị bế tắc trong việc tìm ra câu trả lời, chính bà ấy đã âm thầm giúp tôi nhanh chóng tìm ra đáp án.”
Diệp Hàn Thanh liền hỏi: “Nhà của cậu ở huyện Viễn Sơn sao?”
Hắn hỏi một câu không liên quan, Ôn Nhuận dừng lại một giây sau đó “Ừ” một tiếng, không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại hỏi cái này.
“Cậu học trường Trung học số 1 Viễn Sơn?” Diệp Hàn Thanh mơ hồ nói tiếp: “Năm sáu năm trước hình như tôi đã từng tới chỗ đó”.
Ôn Nhuận nhẹ nhàng “A” một tiếng, có chút kinh ngạc nhìn hắn: “Ngài còn nhớ sao?”
Diệp Hàn Thanh nhướn lông mày.
Ôn Nhuận có chút ngại ngùng cười nói: “Có lẽ ngài không còn nhớ rõ, khi đó tôi học cấp 2, chính ngài đã trao giải thưởng cho tôi với tư cách học sinh nghèo vượt khó”.
“Lúc đó gia đình tôi gặp khó khăn, nếu không nhờ có học bổng của ngài có lẽ tôi đã phải thôi học.
Tôi còn tưởng việc xảy ra lâu như vậy rồi chắc ngài không còn nhớ rõ nữa nên chưa có dịp để nói lời cảm ơn với ngài”.
Diệp Hàn Thanh vốn chỉ định thăm dò một chút, nhưng bây giờ có thể chắc chắn rằng Ôn Nhuận còn nhớ tới hắn.
Nhưng chưa kịp vui mừng thì gương mặt lại có chút thương cảm khi nghe cậu ấy nói về quá khứ: “Cậu trước kia…đã phải trải qua rất nhiều đau khổ sao?”.
Ôn Nhuận lại cười: “Kỳ thực bây giờ nghĩ lại tôi cũng không có nhiều khổ cực cho lắm, ngược lại còn cảm thấy mình rất may mắn là đằng khác”.
“Hả?” Diệp Hàn Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên.
Ôn Nhuận không đẩy hắn lên phía trước nữa, mà dừng lại dưới gốc một cây đại thụ, chậm rãi giải thích cho hắn nghe: “Hồi đó gia đình tôi rất đông người, nhưng mọi người đều ủng hộ việc tôi đến trường, không như những đứa trẻ khác bỏ học để đi làm từ rất sớm.”
“Hết cấp hai thì mẹ tôi bệnh nặng nên tôi đã xin thầy giáo tạm nghỉ học, nhưng lại gặp được nhà hảo tâm là ngài, giúp đỡ học bổng để tôi có thể học hết cấp ba”.
“Sau này khi thi đại học, tôi ôn trúng đề nên có thể dễ dàng trở thành thủ khoa của thành phố với cách biệt 5 điểm so với người đứng thứ hai.
Tôi nhận được rất nhiều tiền thưởng và