Edit: Khánh Linh
Beta: Ang Nguyễn.
Ôn Nhuận nhẹ nhàng đi ra, hai người ngay lập tức ăn ý tạm dừng đề tài này, không nói đến chuyện của Diệp Hàn Thanh nữa.
Trịnh Tuyên đi lấy vỏ bánh sủi cảo, sau đó cùng Diệp Hàn Thanh ngồi xuống cạnh bàn ăn, chuẩn bị làm sủi cảo với vẻ mặt ngưng trọng.
Ôn Nhuận lấy ba cái muỗng sạch bỏ vào tô đựng đầy thịt, sau đó cậu khéo léo đặt vỏ bánh lên tay, dùng muỗng xúc nhân thịt đặt lên trên vỏ bánh.
Ngón tay trắng nõn di chuyển linh hoạt, sau vài thao tác có ngay một miếng sủi cảo đẹp mắt.
“Được rồi, chỉ cần gói như thế này thôi.”
Ôn Nhuận cho bọn họ xem miếng sủi cảo, Trịnh Tuyên và Diệp Hàn Thanh cũng bắt chước cầm lên vỏ bánh rồi để vào lòng bàn tay, động tác cứng đờ múc một muỗng thịt đặt lên trên vỏ sủi cảo, chỉ là hai người đều chưa từng nấu ăn, huống chi là làm sủi cảo, trên lòng bàn tay là một miếng bánh nhỏ, ngón tay cứng ngắc không biết phải làm gì tiếp theo.
Đặc biệt là Diệp Hàn Thanh, hắn nhếch đôi mày kiếm lên, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào vỏ sủi cảo, ngón tay thon dài cầm hai bên mép vỏ bánh, muốn gấp thành nếp giống như Ôn Nhuận làm lúc nãy.
Nhưng hắn cho quá nhiều thịt, vừa gấp lên ở bên này, thịt đã tràn sang hết bên kia.
Hắn nhanh chóng gấp bên kia lại, sau một hồi vất vả cũng gói được, nhưng miếng sủi cảo trông lại bèo nhèo, đừng nói đến đẹp mắt, trông nó như một cục bột bị nặn bừa bãi, xấu xí không tả được, nếu không nói ra thì cũng sẽ không biết đó là sủi cảo.
Trịnh Tuyên không chút khách khí cười nhạo hắn: “Của cậu trông còn xấu hơn của tôi.”
Diệp Hàn Thanh nhìn miếng sủi cảo trong tay Trịnh Tuyên, mặc dù không nhìn rõ được những nếp gấp, nhưng vẫn nhận ra được đây là sủi cảo.
Hắn trầm mặt, không nói một lời, cầm một vỏ bánh lên tiếp tục làm.
Tất cả những việc này đều rơi vào mắt Ôn Nhuận, khóe miệng lộ ra một nụ cười trộm, đứng dậy nói: “Trong sủi cảo cần để một đồng xu, người nào ăn được thì năm nay sẽ gặp may mắn.”
Vừa dứt lời, cậu lấy trong ví ra một đồng tiền mới tinh, rửa sạch bằng nước sôi, sau đó linh hoạt gói đồng xu vào trong sủi cảo.
Cậu lén nhìn Trịnh Tuyên và Diệp Hàn Thanh, cả hai đều cúi đầu gấp sủi cảo, cậu nhanh chóng gấp một góc của miếng sủi cảo trong tay, rồi để nó vào trong bát đựng đầy những miếng sủi cảo đã được gói cẩn thận khác như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ba người vừa gói sủi cảo vừa trò chuyện, Trịnh Tuyên nhanh chóng thành thục các thao tác, mặc dù không thể đẹp bằng của Ôn Nhuận, nhưng cũng coi là miễn cưỡng nhìn được.
Nhưng Diệp Hàn Thanh vẫn như cũ nhíu lông mày như thể mang theo mối hận thù sâu sắc.
Trịnh Tuyên cố ý nói chuyện gia đình với Ôn Nhuận, mặc dù Diệp Hàn Thanh không lên tiếng, nhưng động tác tay dần chậm lại, rũ mắt nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện.
Sau khi dùng hết hai mươi túi vỏ bánh, tổng cộng gói được một trăm cái sủi cảo, trong đó phần lớn là của Ôn Nhuận, một phần nhỏ là những miếng siêu siêu vẹo vẹo, tác phẩm của Trịnh Tuyên và Diệp Hàn Thanh.
Đến lúc nấu sủi cảo, Ôn Nhuận không để cho họ nhúng tay vào, sau khi nấu xong thì chừa lại một phần, phần còn lại dùng túi giữ tươi gói kín lại bỏ vào tủ lạnh, sau đó cậu bưng sủi cảo vào phòng bếp.
Trong nồi nước được đun sôi, bỏ vào tôm muối và một ít rong biển, nấu sơ qua rồi cho thêm sủi cảo đã được gói cẩn thận, những miếng sủi cảo nhanh chóng chìm xuống, sau khi chín, từng cái một nổi lên.
Ôn Nhuận nhìn chằm chằm những miếng sủi cảo mình đã đánh dấu, để nó lại cuối cùng, Trịnh Tuyên bưng hai chén sủi cảo ra ngoài, Ôn Nhuận thì bưng chén cuối cùng ra, cố ý đặt ở trước mặt Diệp Hàn Thanh.
Trịnh Tuyên bưng chén của mình lên, không để ý tới đồ ăn vẫn còn nóng, bỏ luôn miếng sủi cảo vào miệng, đó là một miếng sủi cảo phẳng lì không có nếp gấp, nhìn qua đã biết đây là sủi cảo do mình làm ra, mặc dù vị của sủi cảo đều giống nhau, nhưng ăn miếng mình làm thì cảm giác rất khác.
Cảm giác thật là tuyệt.
Diệp Hàn Thanh cũng cầm đũa lên, kẹp một miếng sủi cảo bỏ vào miệng, sủi cảo trong chén của hắn có nếp gấp rất đẹp mắt, ăn rất ngon, nhìn một cái biết ngay là của Ôn Nhuận.
Ôn Nhuận nhìn hắn ăn từng cái, ánh mắt luôn dõi theo, Diệp Hàn Thanh nhướng mày nhìn cậu: “Sao vậy?”
Ôn Nhuận lập tức lắc đầu một cái, cúi đầu ăn chén của mình, ánh mắt vẫn như cũ nhìn vào chén sủi cảo của Diệp Hàn Thanh, suy nghĩ sao hắn vẫn chưa ăn phải miếng đó.
Diệp Hàn Thanh tiếp tục gắp một miếng bỏ vào miệng, lần này chỉ cắn một nửa thì đụng phải một vật cứng, hắn cau mày nhả ra, nhìn thấy đồng tiền duy nhất được bỏ vào trong tất cả các miếng sủi cảo.
Diệp Hàn Thanh giật mình, giương mắt nhìn Ôn Nhuận.
“Ăn phải đồng tiền, năm nay sẽ có vận khí tốt, mọi chuyện cũng có thể thuận lợi.”
Ôn Nhuận nhướng mày, khóe mắt che giấu sự gian xảo, ý tứ rõ ràng.
“Ừ.
Vậy cứ như chúc tốt lành của cậu đi.”
Diệp Hàn Thanh cười nhìn cậu, đem đồng tiền để sang một bên, miệng cười tiếp tục ăn sủi cảo, tâm tình rất tốt.
Trịnh Tuyên len lén lau miệng, nhìn Diệp Hàn Thanh rồi lại nhìn Ôn Nhuận, hai người mặc dù không nói mấy câu, nhưng cái mặt này, cái biểu cảm này, cảm giác như mình không hề tồn tại vậy.
Trịnh Tuyên khó chịu nhai sủi cảo nuốt vào trong bụng, nghĩ thầm, thôi đã coi như không thấy thì cứ kệ đi cho xong.
Tôi nhìn thấu hết nhưng không nói ra đấy nhé.
Làm một chiếc bóng đèn thông minh còn biết tiết kiệm năng lượng.
…
Ăn xong sủi cảo, dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ thì đã đến hai giờ chiều.
Ôn Nhuận tạm biệt Diệp Hàn Thanh, sau đó cùng Trịnh Tuyên trở về nhà sắp xếp hành lý đi ra sân bay.
Diệp Hàn Thanh nhìn bọn họ rời đi, sau khi đóng cửa, hắn trầm ngâm một lúc, đi thang máy lên lầu hai, tới phòng của Diệp Gia.
Hộ lý chăm sóc cô bình thường chỉ làm việc ở lầu hai, thấy vị chủ khó ở chung đi tới, ngay lập tức cẩn thận ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hắn.
Diệp Hàn Thanh di chuyển xe lăn đến bên giường Diệp Gia, nhìn em gái đang ngủ say.
Diệp Gia từ khi còn nhỏ đã rất đẹp, ngoại hình thừa hưởng từ mẹ của họ, vừa tinh tế vừa dịu dàng.
Quanh năm, cô ấy nằm trên giường bệnh, chỉ có thể dựa vào thuốc để duy trì sự sống, điều này khiến cho vẻ đẹp phai nhạt không ít, làn da trắng trẻo khỏe mạnh trước kia giờ đây lại thiếu sức sống, hai gò má bầu bĩnh khi xưa bây giờ lại hõm xuống, đôi mắt linh động nhắm chặt, tựa như một đóa hoa thiếu chất dinh dưỡng, ngày một tàn tạ.
“Gia Gia.
.
.” Diệp Hàn Thanh thương tiếc đưa tay chạm vào gò má hõm xuống của cô ấy, thì thầm: “Bây giờ anh rất khỏe, em cũng phải khỏe lên nhé…”
…
Sau khi về nhà thu dọn hành lý và quà mang tặng đoàn phim, Ôn Nhuận ra sân bay cùng Trịnh Tuyên.
Trợ lý Lưu Phong đã về quê, thay vì đi cùng bọn họ, cô sẽ bay thẳng đến thành phố S.
Năm giờ chiều, máy bay đúng giờ bay đến thành phố S.
Ôn Nhuận không buồn ngủ nên bắt đầu nghiền ngẫm bài tập mà Vệ Dã giao cho cậu.
Cậu đi theo Vệ Dã học tập một thời gian, mỗi lần cậu gửi video bài tập, Vệ Dã cũng sẽ nghiêm túc chỉ ra những chỗ thiếu sót.
Đối với những yêu cầu nghiêm khắc của hắn, chẳng mấy chốc mà cậu cũng tập thành thói quen soi xét những chỗ thiếu sót của bản thân, trước mỗi lần nộp bài tập, cậu đều kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, mong mỏi được nhận lời khen ngợi từ thầy giáo.
Cậu đang suy nghĩ, Trịnh Tuyên ngồi ngay bên cạnh bỗng nhiên nói: “Tôi đã xin công ty thuê cho cậu thêm một trợ lý.”
Dù sao Lưu Phong cũng là một cô gái, nhiều lúc sẽ không tiện, sắp tới Trịnh Tuyên sẽ để cô theo dõi công việc, trợ lý nam mới được tuyển dụng sẽ lo cuộc sống thường ngày của Ôn Nhuận.
Công việc của Trịnh Tuyên đúng là rất bận, còn phải dành thời gian chăm sóc Gia Gia, nhiều lúc cũng không có cách nào đi theo chăm sóc Ôn Nhuận được, bây giờ bên Ôn Nhuận đang dần đi vào quy củ rồi, hắn cảm thấy đã đến lúc phải tuyển thêm nhân viên.
Ôn Nhuận luôn nghe theo ý của Trịnh Tuyên, gật đầu đáp ứng ngay.
…
Mùng 4 Tết đoàn phim chính thức bắt đầu làm việc, sau khi phát lì xì, đoàn phim lại một lần nữa lao vào giai đoạn quay phim đầy căng thẳng, mãi đến ngày 15 tháng Giêng âm lịch, người hâm mộ đến thăm ban, không khí của cả đoàn mới sôi động hơn một chút.
Có hai nhóm người hâm