Edit: Song Thư
Beta: Mai Nhi
Việc kinh doanh chủ yếu của Cố Tư Niên những năm qua đã dần chuyển sang Trung Quốc, nhưng y không thể bỏ việc ở nước ngoài, vì vậy phải đi đi về về liên tục.
Lần này y đã ở nước ngoài gần một tháng.
Đến gần Thanh Minh, khi nhận được tin nhắn của cháu trai, y vội lo liệu xong chuyện, nói rằng ngày mốt sẽ trở về, sau đó quay sang hỏi han về tình hình nhà họ Diệp.
Sau khi Diệp Hàn Thanh trở về từ nhà họ DIệp lần trước, hắn cho người giả vờ trong lúc vô tình đâm chết Diệp Thu Nhuế với tin tức Chung Lăng đang bao nuôi người tình.
Khâu Kế Hà sinh một trai một gái, con trai út Diệp Thu Đình sớm đã không còn được sử dụng, không còn tác dụng lớn.
Ngược lại người con gái này thừa hưởng bản chất thông minh xảo trá của mẹ, hai mẹ con liên thủ áp bức Diệp Mậu Khai đến chết.
Bất quá nhược điểm của cô ta cũng lộ rõ ràng.
Diệp Hàn Thanh nghĩ đến việc truyền tin tức về, nói Diệp gia gần đây nháo nhào gà chó không yên.
Chung Lăng chỉ sinh ra trong gia đình bình thường, dựa vào khuôn mặt dỗ dành Diệp Thu Nhuế gả cho anh ta, hai người trước mặt người khác tốt bao nhiêu bên trong lại như mèo với chó, thường xuyên cãi nhau.
Diệp Thu Nhuế lòng cao hơn trời, nhưng cô ta dù sao cũng là con gái, có anh trai, em trai hậu thuẫn, Diệp Mậu Khai mặc dù chiều cô ta, nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ để đứa con gái này tiếp quản công ty.
Diệp Thu Nhuế không cam tâm suốt đời làm giám đốc tài vụ, hay lấy danh nghĩa đại tiểu thư để được chia hoa hồng.
Một lòng muốn lật đổ Diệp Hàn Thanh, sau đó thế vị trí của em trai.
Đáng tiếc chính là cô ta tuy thông minh, nhưng thông minh có hạn.
Mỗi lần ở công ty không thuận, thì sẽ đem nộ khí về nhà phát tiết trên người Chung Lăng.
Chung Lăng dựa vào cô ta nuôi, bên ngoài đối với cô ta ngoan ngoãn phục tùng, nhưng đã sớm chán ghét, lấy tiền của Diệp Thu Nhuế đi nuôi tình nhân.
Diệp Hàn Thanh biết được tin tức này, liền đến giúp Diệp Thu Nhuế đâm chết tên tình nhân.
Diệp Thu Nhuế đã ly hôn với Chung Lăng một thời gian.
Cho người theo dõi nhà họ Diệp, Chung Lăng chạy tới Diệp gia quỳ nhận sai, chết sống không chịu ly hôn.
Diệp Thu Nhuế nhìn hắn buồn nôn, lúc đầu đều đem người đuổi ra ngoài, về sau nhưng lại không biết Chung Lăng nói cái gì, Diệp Thu Nhuế bỗng nhiên thay đổi thái độ, lại đem người vào lại, hai người cùng nhau lên lầu.
Trên lầu hai vợ chồng nói cái gì không ai biết, nhưng là một lúc sau Diệp Thu Nhuế lại được Chung Lăng ôm xuống lầu đưa đi bệnh viện.
Khâu Kế Hà đi bệnh viện chăm sóc con gái, Diệp Mậu Khai sau khi biết tin tức liền đem con rể hung hăng đánh một trận, chỉ là lần này Diệp Thu Nhuế cũng không đề cập tới ly hôn nữa.
Diệp Thu Nhuế trước sau thái độ chuyển biến quá nhanh, để Diệp Hàn Thanh hoài nghi cô ta có phải là có nhược điểm gì bị Chung Lăng nắm trong tay không.
Dù sao hai người kết hôn cũng đã bốn năm, Chung Lăng cùng với cô ngày đêm ở chung, biết điểm yếu cũng không phải là lạ.
Hắn liền cho thêm người ngày đêm theo dõi nhất cử nhất động nhà cũ của Diệp gia.
Bất quá nhưng không có động tĩnh gì, chỉ có thể tiếp tục theo dõi.
Một ngày trước lễ Thanh Minh, Cố Tư Niên trở về nước.
Ngày kế tiếp, Diệp Hàn Thanh đi viện điều dưỡng đón em gái cùng vệ sĩ, ba người đi đến viếng mộ.
Nghĩa trang của mẹ Cố và ông nội nằm cạnh nhau, trên bia mộ ảnh đen trắng bên trên, khuôn mặt người phụ nữ mỹ lệ đang tươi cười dịu dàng.
Cố Tư Niên đứng ở cuối, yên lặng nhìn ảnh đen trắng trên bia mộ, để Diệp Hàn Thanh cùng em gái ở lại rồi đi trước.
Diệp Hàn Thanh đặt một chùm hoa hồng đỏ ở trước bia mộ.
Đây là hoa mà khi mẹ còn sống rất thích.
“Mẹ, con mang Gia Gia tới thăm người”.
Nhẹ nhàng nắm chặt tay người trước mặt, Diệp Hàn Thanh đôi mắt ôn nhu, “Gia Gia bệnh tình rất ổn định, con ở nước ngoài tìm được một bác sĩ tốt, hắn đã từng thành công chữa khỏi cho ba người thực vật, con chuẩn bị để Gia Gia đi thử xem.
Có lẽ qua mấy năm sau, có khi đổi thành Gia Gia đẩy con tới thăm người.”
Ánh mắt dịu dàng nhìn vào bức ảnh đen trắng, khóe miệng Diệp Hàn Thanh cong lên, chỉ vào lúc này, thù địch trong lòng hắn mới có thể giảm bớt, giống như trở về năm năm trước, hắn vẫn là thiếu gia nhà họ Diệp cường hãn với một vẻ ngoài nhẹ nhàng và một chút chậm chạp bên trong.
Cả vệ sĩ và Cố Tư Niên đều ở xa.
Lúc này, hắn và em gái là những người duy nhất đứng trước ngôi mộ, Diệp Hàn Thanh đã kể cho người mẹ đang ngủ của mình về những điều hạnh phúc trong thời gian qua.
“Con đã gặp một cậu nhóc rất ngoan.
Con rất thích cậu nhóc đó.
Người từng nói rằng làm việc tốt có thể tích phúc.
Mặc dù con không phản bác điều đó trước mặt mẹ, nhưng con thực sự đã không làm vậy.
Trong lòng con không tin, nhưng con lại gặp phải cậu ấy, lại rất tự nhiên tin tưởng cậu ấy.
Con lấy danh nghĩa Gia Gia tiếp tục công việc từ thiện, làm việc trước đây người luôn nghĩ đến, chúng con cũng sẽ tiếp tục làm tiếp.”
Nhìn chăm chú vào bia mộ của mẹ, hắn trầm giọng nói: “Con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho Gia Gia.
Lần này mẹ không phải lo lắng cho chúng con nữa…”
Tiếng thì thầm trầm thấp của người đàn ông bay trong gió, và người phụ nữ trong bức ảnh đen trắng mỉm cười dịu dàng như mọi khi.
Phía xa có gió thổi qua, cành lá hoa hồng đỏ khẽ run lên, nơi mà Diệp Hàn Thanh không nhận ra, Diệp Gia đang say ngủ dường như cuối cùng cũng thức dậy sau giấc mơ, đôi mi đen dày của cô ấy khẽ run lên trong gió.
Sau khi hai người kia bày tỏ lòng kính trọng đối với mẹ của mình, Cố Tư Niên từ từ bước về phía trước và cầm bông hồng.
Ánh mắt của y im lặng và trầm mặc, giống như nhiều năm trước đây, y không thể nói về nó.
Muốn nhưng không thể.
Cố Tư Niên vốn là một đứa trẻ mồ côi, được nhận nuôi bởi Cố gia.
Chị Cố Tư Ngọc là người y đã quyết tâm bảo vệ từ khi còn nhỏ, đây là tâm nguyện của ba mẹ cũng như mong muốn của y.
Nhưng không biết từ bao giờ, sự bồng bột của tuổi mới lớn đã khiến người đứa trẻ này thay đổi về phẩm chất.
Ba mẹ coi y như con đẻ của mình, và chị gái Cố Tư Ngọc cũng coi y như em trai ruột của mình, nhưng y lại có sự ham muốn đối