Edit: Cố Tranh
Beta: Gùa
Ôn Nhuận đã hoàn toàn say.
Tuy rằng chỉ uống ba ly rượu, những loại rượu Quách Tùng Phi lấy ra rất lâu ngấm, vừa mới bắt đầu uống không cảm thấy có cái gì, càng về sau men say càng bốc lên lợi hại hơn, mọi người chỉ cảm thấy choáng càng thêm choáng.
Ôn Nhuận hoàn toàn không chịu đựng nổi.
Lúc mới uống cậu còn có thể nói chuyện cùng Quách Tùng Phi, lát sau Diệp Hàn Thanh hỏi cậu chút chuyện dù phản ứng tuy rằng hơi chậm một chút, nhưng cũng có thể đáp lại.
Nhưng sau khi ăn hai cái bánh ngọt thì cậu đã say bí tỉ luôn rồi.
Cũng may thay phẩm chất lúc uống rượu* của cậu tốt sẽ không uống say đến phát điên.
Sau khi uống say thì ngồi thẳng tắp ở chỗ kia, đôi mắt ngơ ngác không có tiêu điểm nhìn phía trước, trong tay còn cầm một miếng bánh ngọt nhỏ, cậu vừa mới cắn một miếng nhưng lại không nuốt xuống mà cứ ngẩn ngơ ngậm, khóe miệng còn dính vụn bánh kem.
*: gốc là rượu phẩm (酒品), người ta nói rằng rượu phẩm cũng như nhân phẩm vậy, có thể biết được chút chút về người đó qua biểu hiện ở trên bàn rượu.
Diệp Hàn Thanh bất đắc dĩ, hắn lấy miếng bánh ngọt nhỏ trên tay cậu rồi lau vụn bánh trên tay và khóe miệng của cậu, ôn tồn nói: “Đừng ngậm nữa nào, mau nuốt xuống đi.”
Ôn Nhuận chớp đôi mắt một chút, dường như phản ứng được lời hắn nói, qua một hồi lâu thì thấy yết hầu của cậu chuyển động một cái nuốt miếng bánh kem trong miệng xuống.
Lúc này, Diệp Hàn Thanh mới bưng cháo lên đút cho cậu.
Cháo hải sản đã được thổi nguội, sẽ không bị bỏng miệng, Diệp Hàn Thanh múc một muỗng đưa đến miệng cậu, dụ dỗ nói: “Há miệng ra nào.”
Chốc lát sau, bạn nhỏ say mèm kia ngoan ngoãn há miệng, làm ra khuôn miệng hình chữ A.
Diệp Hàn Thanh đút cháo vào miệng cậu, Ôn Nhuận ngậm miệng lại, quai hàm chậm rãi nhai nhai sau đó nuốt xuống.
Cậu hẳn là rất đói nên miếng thứ hai không cần Diệp Hàn Thanh dỗ mà lập tức há to miệng, đôi mắt say lờ đờ không có tiêu điểm nhìn Diệp Hàn Thanh như muốn nói rằng vẫn muốn ăn tiếp.
Diệp Hàn Thanh cười tiếp tục bón cho cậu.
Vu Hâm Và Quách Tùng Phi ở bên cạnh cứ như nhìn thấy quỷ, hai người rúc ở bên không dám đi cũng không dám ra tiếng sợ phá hủy không khí lúc này, dù gì Diệp Hàn Thanh nhìn thật sự thích thú, dỗ con trai rất vui vẻ.
Sau khi ăn được non nửa chén cháo thì Ôn Nhuận mím môi lại không chịu ăn nữa.
Mặc cho Diệp Hàn Thanh dỗ dành như thế nào cũng không há miệng, đôi mắt lại ngơ ngác nhìn chằm chằm điểm tâm ngọt vừa mới lên.
Diệp Hàn Thanh chú ý tới ánh mắt cậu, thử thăm dò nhéo một miếng đưa lên miệng cậu, Ôn Nhuận quả nhiên há miệng, vươn đầu lưỡi ra ăn điểm tâm ngọt.
Lúc sau lại giống uống cháo, ăn xong một miếng không chờ nổi mà há miệng, giống chim non gào khóc đòi ăn.
Diệp Hàn Thanh chỉ có thể đút cậu ăn điểm tâm ngọt, nhưng lại sợ đã muộn quá rồi mà ăn nhiều điểm tâm sẽ không tốt cho hệ tiêu hóa, vì thế hắn đút nửa miếng điểm tâm ngọt lại dỗ cậu hụp mấy ngụm cháo, cuối cùng cũng đút hết được một chén cháo.
Ôn Nhuận ợ một cái nho nhỏ thoang thoảng mùi rượu, thấy hắn không hề cho mình ăn thì tiếp tục ngơ ngác ngồi yên tại chỗ
“Ăn no chưa?”
Diệp Hàn Thanh thử dò hỏi cậu, một chén cháo hải sản, một đĩa điểm tâm ngọt to, hắn đoán chừng là cậu đã no lắm rồi.
Nhưng là Ôn Nhuận ngơ ngác không trả lời, hắn đành phải vươn tay ra nhẹ nhàng sờ sờ bụng nhỏ mềm.
Bụng bằng phẳng không có mỡ thừa, khác hoàn toàn với cơ bụng rắn chắc của hắn, bụng Ôn Nhuận sờ lên vô cùng mềm mại cũng bởi vì ăn no nên hơi hơi phồng lên một chút, khiến người ta yêu thích đến mức không muốn buông tay.
Hắn nhịn không được vuốt ve một lúc.
Ôn Nhuận đang ngồi yên bỗng nhiên “Phụt” cười một tiếng, tiếp theo liền xoắn thân thể tránh né, vốn dĩ mắt đen mênh mông sương mù, lúc này lại giống như ướt át như thấm nước, cuối cùng cậu cũng mở miệng, giọng nói có hơi khàn khàn, mềm nhũn còn mang theo một chút cầu xin: “Nhột mà!”
Diệp Hàn Thanh lúc này mới nhận ra rằng cậu sợ nhột.
Lưu luyến thu tay lại, ánh mắt Diệp Hàn Thanh dịu dàng nhìn cậu, “Về rồi ngủ được không hửm?”
Trên eo không ngứa nữa thì Ôn Nhuận lại bất động, đờ ra nhìn hắn, giống như nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.
Diệp Hàn Thanh lại không biết làm sao, nháy mắt ra hiệu với Dư Bưu rồi nắm lấy tay cậu, định dẫn người về nghỉ ngơi.
“Ơ kìa đợi một chút!” Quách Tùng Phi đứng một bên xem náo nhiệt, thấy bọn họ phải đi thì vụt ra đi tìm một cô gái, cúi người nói gì đó với người ta, tiếp theo cô gái kia móc một cái hộp đồ từ túi nhỏ mang theo bên người đưa cho cậu.
Quách Tùng Phi cười bỉ ổi hề hề, chạy quay lại kín đáo đưa cái hộp nhỏ cho Diệp Hàn Thanh.
Diệp Hàn Thanh liếc một cái, thì ra cái cậu nhét cho hắn là một hộp Durex.
Mặt hắn trầm xuống, ý vị thâm trường lướt qua qua Quách Tùng Phi, rơi vào người Ôn Nhuận thì đôi mắt lại nóng như lửa.
“Ba ba ngủ ngon!” Quách Tùng Phi cười hì hì kéo Vu Hâm nhấc bước chạy đi mất, trong đầu thầm nghĩ rằng Ôn Tiểu Nhuận tôi chỉ có thể giúp đến đây thôi.
Lồng ngực Diệp Hàn Thanh phập phồng, nhắm mắt lại đè xuống sự xao động trong lồng ngực, hắn lạnh mặt ném cái hộp đó vào thùng rác, sau đó ôn nhu dắt Ôn Nhuận.
Hắn muốn chính là trái tim cậu.
Thế gian này thứ hắn muốn có không nhiều lắm, hắn muốn Ôn Nhuận nhưng phải là người dành cả trái tim thuộc về hắn, nếu không hắn tình nguyện không cần.
Trước mắt hai người thật vất vả mới quen thuộc lẫn nhau, hắn sẽ không bởi vì dục vọng nhất thời mà cứ như vậy phá hủy nó.
Hắn không khỏi lại nhớ tới tình huống lúc trước hai người lần đầu tiên gặp mặt ở văn phòng.
Khi đó trong lòng hắn luôn muốn cho cậu nhóc đó ăn chút đau khổ, để hiểu được lòng người hiểm ác.
Lúc ấy Ôn Nhuận cúi đầu đứng ở trước mặt hắn, mặt đỏ tới tận mang tai, lanh lợi thuận theo.
Dù cho hắn thật sự muốn làm cái gì, cậu cũng sẽ không cự tuyệt phản kháng, ngược lại sẽ dịu hiền chấp nhận.
Bởi vì hắn đã từ “kéo” cậu một cái trong thời điểm cậu khó khăn nhất, hắn chính là ân nhân của cậu.
Ôn Nhuận có lẽ là biết ơn, là tôn trọng với hắn, nhưng chưa chắc có tình yêu trong đó.
Cậu luôn luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, tính cách vẫn trong sáng như thế, vẫn dễ dàng tin tưởng người khác.
Hắn có thể lợi dụng sự cảm kích của cậu, dễ dàng lừa gạt cậu để “lấy” được cậu.
Nhưng kết quả không như hắn mong muốn.
Quan hệ giữa hai người một khi đã mập mờ dính dáng đến dục vọng thì rất khó giữ được sự đơn thuần.
Mà điều hắn muốn là Ôn Nhuận thật sự đặt hắn vào trong tim, không phải ân nhân, không phải ông chủ, càng không phải một người bạn thỉnh thoảng mới gặp mà là người yêu.
Hắn muốn Ôn Nhuận nhưng lại càng muốn cậu chủ động với hắn.
Diệp Hàn Thanh thở ra một hơi dài, cố hết sức đè xuống khát vọng ở trong lòng, dịu dàng dắt cậu quay lại nhà gỗ: “Về thôi nào.”
Ôn Nhuận thuận theo hắn nắm đi phía trước đi, hắn say rượu, bước chân có hơi loạng choạng, Diệp Hàn nắm chặt tay cậu, thong thả cùng cậu đi về phía trước.
Đi được nửa đường, Ôn Nhuận bước chân chậm lại, cậu ngáp một cái, dụi dụi mắt, giống như oán giận lẩm bẩm: “Buồn ngủ lắm.”
Cậu vừa mệt vừa buồn ngủ, hoàn toàn không muốn đi tiếp.
Diệp Hàn Thanh xem cậu giống đứa trẻ đang ăn vạ thì ý cười trong mắt càng đậm, kéo tay để cậu ngồi ở trên đùi mình, nâng chân cậu vắt ngang qua ngực hắn, cánh tay phải thì vững vàng đỡ lấy cậu, khẽ dụ dỗ: “Mệt thì ngủ đi, sắp đến nơi rồi.”
Ôn Nhuận thật sự mệt, men rượu bốc lên nung cậu đến mức mơ mơ màng màng, Diệp Hàn Thanh vững vàng ôm lấy cậu, ban đầu cậu không thoải mái xoay vài cái, cuối cùng ngăn không được cơn buồn ngủ nên chôn đầu vào cổ hắn ngủ say.
Dư Bưu ở phía sau nhìn đến nỗi ngu người luôn, Diệp Hàn Thanh liếc hắn một cái, thấp giọng nói: “Đẩy tôi về, nhớ chậm một chút.”
Vì thế ba người cứ như vậy mà đi về.
Trở về nhà gỗ, Diệp Hàn Thanh cũng không đánh thức cậu, mà bảo Dư Bưu một đường đẩy hắn thẳng đến mép giường Ôn Nhuận, sau đó cởi giày cho cậu rồi mới nhẹ nhàng đặt người lên trên giường.
Sức nặng trên người vừa biến mất, đùi bị đè lâu bắt đầu cảm thấy tê dại, mang theo chún chút cảm giác châm chích đau ngứa.
Ngược lại từ đầu gối trở xuống không cảm giác, lúc này cũng thật sự không có cảm giác.
Diệp Hàn Thanh không lo lắng cho cái chân mà nói với Dư Bưu: “Mang một chậu nước ấm tới đây.”
Dư Bưu đi ra ngoài một lát, rồi mang một chậu nước ấm vào.
Diệp Hàn Thanh bảo hắn đi ra ngoài, tự mình chăm sóc Ôn Nhuận.
Ôn Nhuận ngủ rất sâu, đôi mắt nhắm chặt, lông mi dày tạo thành bóng trên mặt, gò má đỏ bừng, đôi môi không dày không mỏng hơi hé ra thoạt nhìn có hơi ngốc.
Diệp Hàn Thanh thử nước trước, làm ướt khăn lông rồi dịu dàng lau mặt cho cậu.
Lau xong mặt còn phải lau cả người.
Hắn trầm mặc trong chốc lát cuối cùng cũng cuộn áo hoodie lên lau người cho cậu, sau đó cởi quần dài và vớ ra lau chân cho cậu.
Quần áo từ trong ra ngoài của Ôn Nhuận hôm nay đều do một tay hắn chọn.
Hắn vốn chọn ước chừng dựa trên dáng người, không ngờ cậu mặc vô lại hợp như vậy.
Vải vóc màu đen bao quanh bộ vị trắng nõn, chói đến mức mắt cũng đau.
Diệp Hàn Thanh nhìn chằm chằm nhìn một lúc lâu mới miễn cưỡng dời tầm mắt.
Một lát sau lại dời trở lại, nhịn không được hôn lên môi cậu một cái, lại ngậm cánh môi nhẹ nhàng cắn một chút,