Edit: Quìn Cheng
Beta: Gùa
Thiếu niên mặc đồ đen chống kiếm nửa quỳ trên mặt đất, trên người hắn cắm đầy mũi tên,máu tươi đỏ thẫm từ miệng vết thương thấm ướt quần áo, biểu tình của hắn từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, chỉ một đôi mắt đen trầm tĩnh nhìn về nơi xa, chỉ đến khi tận mắt nhìn thấy chủ nhân được hộ tống lao ra khỏi vòng vây mới nhẹ nhàng lộ ra một chút ý cười.
Tay cầm kiếm của thiếu niên run rẩy, thân thể rốt cuộc chống đỡ không được ngã xuống đất.
Hắn ngã vào đống thi thể, đôi mắt màu đen quật cường nhìn nơi xa, đôi mắt hàm chứa cả bi thương, lưu luyến lẫn kiêu ngạo, hắn dùng sức của một người chặn tất cả sát thủ, dưới cơn mưa đao kiếm bảo vệ huynh trưởng hắn kính yêu nhất.
Đôi mắt đen dần dần ảm đạm khép lại, đôi môi khô nứt của thiếu niên mấp máy, phát ra thanh âm cực nhỏ, nói:
“Ca…… ca……, may mắn, Yến Vô không làm nhục mệnh.”
Cuối cùng, câu lời kịch kết thúc, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Rõ ràng thiếu niên trước mặt chỉ ăn mặc áo hoodie đơn giản với quần hưu nhàn, nhưng lúc cậu nhắm mắt rồi lại mở mắt, bọn họ như phảng phất như thật sự thấy được người thiếu niên thị vệ chết trận ấy, thấy được sự vĩnh biệt trong tĩnh lặng.
“Cậu ấy so với trong dự đoán của tôi còn xuất sắc hơn”.
Đằng sau bình phong Trịnh Tuyên hạ giọng nói, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
Ban đầu hắn nể mặt mũi của Diệp Hàn Thanh mới nguyện ý hạ mình chú ý đứa trẻ này một chút, sau khi xem cậu biểu diễn xong, hắn lại thực lòng muốn dẫn dắt cậu.
Tài nguyên trên tay Tống Lại quá kém, năng lực cũng không đủ, khiến một khối ngọc quý như vậy bị phủ bụi.
“Ừm.” Diệp Hàn Thanh lẳng lặng nhìn cậu ở giữa sân, lông mày luôn nhăn theo thói quen hiếm khi thả lỏng một lát, “Em ấy quả thật là một đứa trẻ tốt, sau liền giao cho cậu.” Hắn nói xong, thay đổi phương hướng, di chuyển xe lăn rời đi.
“Anh như vậy đi rồi?” Trịnh Tuyên kinh ngạc, “Rốt cuộc cậu ấy cùng anh là quan hệ gì vậy?”
“Ngẫu nhiên nhìn thấy, chỉ là một đứa trẻ không tệ lắm mà thôi” Diệp Hàn Thanh không có quay đầu lại, thanh âm lạnh hơn, kèm theo sự âm trầm thường ngày cùng không kiên nhẫn, “Đừng đề cập đến tôi với cậu ấy”
Trịnh Tuyên: “???”
Đây chẳng lẽ cũng là một loại tình thú sao?
……
Ôn Nhuận nằm trên mặt đất chừng một phút, đem cảm xúc vừa bùng nổ từng chút một thu hồi, sau đó mới đứng lên, thấp thỏm nhìn về phía đạo diễn.
Lý Khước nhìn cậu một cái, nhưng thật ra không mắng, mà là nói: “Trở về chờ thông báo đi.”
Không có ai mắng…… Hẳn là cậu có hi vọng rồi.
Ôn Nhuận trộm nhìn Lý Khước một cái, trở về vị trí của mình.
Cậu không định trở về sớm như vậy, chuẩn bị xem những người còn lại biểu diễn
Bắt đầu từ Ôn Nhuận, Lý Khước cuối cùng không mắng người nữa, sau đó vài người quy quy củ củ biểu diễn xong, nhân viên công tác liền kết thúc công việc nghỉ ngơi, chờ buổi chiều lại tiếp tục coi những thí sinh khác biểu diễn.
Ôn Nhuận lúc này mới rời khỏi phòng họp, chuẩn bị trở về.
Thời điểm chờ thang máy gặp phải Lăng Thượng Nghiêu, đối phương hung tợn trừng mắt liếc cậu một cái, từ trong lỗ mũi xùy một tiếng.
Ôn Nhuận bị hắn nhắm vào không thể hiểu được, nhưng mà cậu luôn luôn không thích tranh đấu mạnh bạo, dứt khoát làm bộ không nghe thấy.
Thang máy dừng lại, Lăng Thượng Nghiêu đẩy cậu rồi nghênh ngang mang theo người đại diện cùng trợ lý đi vào, Ôn Nhuận ở cửa rối rắm một chút, vẫn là vào thang máy.
Vài phút ngắn ngủi trong thang máy, Lăng Thượng Nghiêu hẳn là không thể làm gì được cậu nhỉ.
Ôn Nhuận thẳng tắp đứng ở thang máy, dáng người hiên ngang như một cây con xanh tươi.
Lăng Thượng Nghiêu càng xem càng không thuận mắt, nhìn chằm chằm Ôn Nhuận hận không thể ở trên người cậu đào ra một cái hang.
Nhân vật Yến Vô này hắn đã sớm nhìn trúng, tạo hình nhân vật đẹp, hơn nữa cuối cùng sau vở diễn còn có thể thu hoạch một đóng nước mắt từ người xem.
Tuy rằng hắn đã nổi tiếng từ bộ phim trước một tí, nhưng cùng lắm chỉ là nhân vật có tiếng, thực tế thì số fan của hắn không nhiều, cho nên hắn cần nhanh chóng nhận thêm tác phẩm mới giúp hắn thu hút nhiệt độ.
Nhân vật Yến Vô này vô cùng thích hợp, vì để lấy được nhân vật này hắn thậm chí còn cùng Vương Hành chơi cả một đêm, rõ ràng đối phương nói với hắn đã định rồi, nhưng là lại bỗng nhiên nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim Ôn Nhuận, Lý đạo đích thân kêu cậu ta tới thử vai.
Nếu cậu chỉ là bao cỏ thì không nói làm gì, đằng này biểu hiện của cậu làm mọi người mắt sáng như vậy, trong nghề đều biết Lý Khước yêu cầu cao, liên quan đến đóng phim mặt mũi ai hắn cũng không cho, hắn cảm thấy lấy được nhân vật này có chút khó khăn.
Nếu là Lý Khước điểm danh muốn ai, Vương Hành căn bản là không có khả năng thay đổi.
Hắn cắn chặt răng, trong lòng lo âu, ngoài miệng liền không nín được, “Tôi khuyên cậu nên chết tâm, người được chọn cho ‘Yến Vô’ đã được lựa chọn nội bộ, ngày hôm nay chỉ là làm màu trên sân khấu mà thôi.”
Trong mắt Ôn Nhuận xẹt qua kinh ngạc, lại nghĩ tới Tống Lại nói với cậu là Lý đạo nêu tên muốn cậu đi, đáy lòng tức khắc an tâm một chút, cậu hơi hơi rũ mắt nói: “Đạo diễn Lý Khước có tiếng công tư phân minh, tôi tin tưởng lần này buổi thử vai là công bằng.”
Lăng Thượng Nghiêu nghẹn họng, nổi giận đùng đùng chỉ vào cậu, “Cậu có ý gì? Nói kỹ thuật diễn của tôi không bằng người khác sao?!”
“Không phải.” Ôn Nhuận nhích sang bên cạnh một chút, chỉ máy theo dõi trong thang máy, tốt bụng nói: “Trong này có máy quay theo dõi.”
“……” Lăng Thượng Nghiêu tức đến cả con mắt cũng đỏ lên, hắn liếc máy theo dõi một cái, ngón tay chỉ vào Ôn Nhuận, “Cậu chờ đó cho tôi!.”
Ôn Nhuận chớp chớp mắt, không có nói tiếp.
Vừa lúc thang máy tới rồi lầu một, thanh âm “Đinh” một tiếng, cửa thang máy hai bên mở ra, Ôn Nhuận đứng nơi địa lý thuận tiện, chạy ra ngoài.
Tính tình Lăng Thượng Nghiêu này thật không tốt, không thể trêu vào.
Rời khách sạn, Ôn Nhuận trực tiếp ngồi xe điện ngầm trở về ký túc xá.
Bây giờ cậu chỉ là một tiểu trong suốt, không sợ bị người nhận ra .
Trong ký túc xá Lục Trạm cùng Thẩm Mục Tuân đều có mặt, trên bàn trà bày pizza, gà rán, còn có một rương bia, Ôn Nhuận mới vừa vào cửa liền được Lục Trạm nhiệt tình hoan nghênh, “Surprise!”
Lục Trạm khui cho cậu một chai bia, “Thử vai thế nào? Qua không?”
Ôn Nhuận nhớ lại một chút, phồng mặt lên nói: “Tớ cảm thấy mình phát huy cũng không tệ lắm, nhưng mà Lý đạo nói tớ trở về đợi thông báo.”
Cậu đối với kỹ thuật diễn của bản thân vẫn có chút tin tưởng, lo lắng duy nhất chính là Lăng Thượng Nghiêu nói về việc điều động nội bộ.
Tuy rằng cậu ở thang máy nói tin tưởng đạo diễn, nhưng kỳ thật trong lòng cũng không nắm chắc.
Nhưng mà nhớ đến cơ hội thử vai lần này vốn dĩ là niềm vui ngoài ý muốn , cậu đã biểu hiện hết sức, liền nghĩ nếu lần thử vai này không qua, cũng không có gì tiếc nuối.
Lục Trạm cùng cậu chạm ly một chút, lẩm bẩm lẩm bẩm nói: “Ôn Nhuận của chúng ta kỹ thuật diễn tốt như vậy, khẳng định không thành vấn đề.
Đêm nay liền tổ chức tiệc mừng khánh công.
Tớ bắt đầu trước!”
Ôn Nhuận bị hắn làm cho cười rộ lên, ba người vui vui vẻ vẻ ở trên bàn trà uống rượu ăn gà.
Lục Trạm là người có tửu lượng kém nhất, năm chai bia vừa xuống bụng hắn liền cây, túm cây lau nhà nhảy lên sô pha muốn tổ chức buổi biểu diễn, muốn kéo cũng kéo không được.
Ôn Nhuận ngồi dưới đất cười muốn đứt hơi, Thẩm Mục Tuân đen mặt đi kéo cậu, Lục Trạm như con khỉ trốn tới trốn lui, cuối cùng Thẩm Mục Tuân không thể nhịn được nữa, khuôn mặt trầm xuống rống giận một tiếng: “Lục Trạm!”
“Thầy ơi em sai rồi!” Lục Trạm tay run lên, nhanh tay đem cây lau nhà ném bay liền nhào lên ôm lấy Thẩm Mục Tuân gào khóc, “Thầy ơi thầy đừng gọi phụ huynh hu hu……”
Ôn Nhuận: “Ha ha ha ha ha ha”
Thẩm Mục Tuân gian nan đem cậu từ trên người ném xuống.
Nghiến răng nghiến lợi nói: “Nên cho cậu ta xuống dưới, đợi sau khi cậu ta tỉnh thì thả ra đi……”
Ôn Nhuận phồng bụng lên đi hỗ trợ kéo hắn, có thể là chủ nhiệm giáo dục Thẩm Mục Tuân tạo thành bóng ma quá mức lớn, dù bị rống Lục Trạm vẫn thật ngoan, cả người héo đi để cho hai người kia đỡ hắn đến giường.
Đem con ma men an bài cho tốt, Ôn Nhuận đi ra ngoài thu dọn phòng khách lộn xộn, Thẩm Mục Tuân do dự một chút gọi hắn lại, “Ôn Nhuận.”
“Hở?”
Biểu tình Thẩm Mục Tuân có chút rối rắm, cuối cùng vẫn nói: “Ngày hôm qua tôi đến văn phòng của Tống Lại, trong lúc vô ý nghe được hắn cùng Trịnh Tuyên cãi nhau, có nhắc tới cậu.”
Ngày hôm qua hắn có việc đi tìm Tống Lại, kết quả vừa đến cửa văn phòng liền nghe thấy bên trong có người nhỏ giọng khắc khẩu, ngữ khí của Tống Lại có chút kịch liệt, hắn mơ hồ nghe được tên Ôn Nhuận.
Sau đó cửa mở ra, thế nhưng là Trịnh Tuyên từ bên trong đi ra, sắc mặt Tống Lại đen như đáy nồi.
“Cụ thể bọn họ tranh cãi về việc gì tôi cũng không nghe rõ, nhưng mà sắc mặt anh Tống rất khó coi, mấy ngày gần đây cậu cẩn thận một chút, đừng đụng đến anh ta.” Thật vất vả rốt cuộc mới có một cơ hội tốt, lỡ như lại bị hỏng, hắn cũng sốt ruột giùm Ôn Nhuận.
Đừng nhìn bề ngoài quan hệ của người đại diện cùng nghệ sĩ là hợp tác, nhưng trên thực tế, nghệ sĩ không nổi tiếng đều dựa vào người đại diện để sinh tồn.
Rốt cuộc thì tài nguyên đều nằm trong tay người đại diện, nghệ sĩ nhỏ nếu muốn tồn tại, chỉ có thể hành động theo sắc mặt của người đại diện.
“Trịnh Tuyên?”
Ôn Nhuận biết Trịnh Tuyên, dù sao hắn cũng là người đại diện kim bài của công ty, không muốn biết cũng khó.
Chẳng qua cậu không có tiếp xúc với Trịnh Tuyên, tại sao đối phương lại cùng Tống Lại nhắc đến cậu?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra manh mối nào, Ôn Nhuận dứt khoát không nghĩ nữa, ngoan ngoãn gật gật đầu, “Gần đây tôi sẽ cẩn thận một chút.”
Tựa hồ để xác minh Thẩm Mục Tuân nói, hai ngày sau người bọn họ nhắc tới, Trịnh Tuyên, liền tìm đến tận cửa.
Lúc đó Lục Trạm cùng Thẩm Mục Tuân đều đi ra ngoài chạy thông cáo, chỉ có một mình Ôn Nhuận rảnh rỗi ở trong ký túc xá chờ thông báo.
Lúc Trịnh Tuyên gõ cửa cậu còn tưởng là bạn cùng phòng đã trở lại, kết quả vừa mở cửa, thế nhưng thấy người đại diện có đại danh đỉnh đỉnh của Tinh Vực.
Ôn Nhuận có chút câu nệ mời người vào, lại rót nước, “Xin chào, ngài là tới tìm tôi sao?”
Trịnh Tuyên bưng nước lên nhấp một ngụm, nghiêm túc đánh giá người trước mặt.
Không thể không thừa nhận người có thể làm Diệp Hàn Thanh để bụng người đúng là rất không tồi.
Kỳ thật tuổi mụ của Ôn Nhuận là hai mươi