Edit: Tú trâm
Beta: Mai Nhi
Ra khỏi văn phòng của Trần Trăn, Diệp Hàn Thanh trực tiếp quay về Tùng Hải Hào Đình.
Tâm trạng của hắn không vui, vào phòng cũng lười mở đèn, trực tiếp chuyển xe lăn ra ban công.
Cửa sổ sát đất phản chiếu ánh đèn ngũ sắc bên ngoài, so sánh với sự tĩnh mịch trong phòng, càng thêm trầm lắng .
Sờ qua sờ lại những ngón tay trống trải, Diệp Hàn Thanh bỗng dưng có chút muốn hút thuốc.
Hắn trước đây không hút thuốc, sau này lại chịu đựng gấp đôi sự tra tấn về thể xác lẫn tinh thần, sau này dần dần học được cách dùng Nicotine để làm tê liệt bản thân.
Sau đó hắn không muốn dựa vào nó để giảm bớt sự tra tấn ý chí nữa, lại cai thuốc, cho đến hiện tại, đã gần hai năm không hút thuốc.
Thời khắc này, hắn đang ngồi trong bóng tối, nhìn ban công bên đối diện lờ mờ ánh đèn vàng ấm áp, lại lần nữa bị nghiện hút thuốc.
Diệp Hàn Thanh xoắn xoắn ngón tay, quay xuống tầng tìm một lát, chỉ tìm được một hộp kẹo thơm miệng.
Hắn cũng không vứt đi, lấy một viên bỏ vào miệng, vị cay độc đáo của kẹo từ cổ họng xộc thẳng đến não.
Hắn quay lại ban công, nhìn ánh đèn phát ra từ nhà đối diện, trên ban công không hề có bóng người nào, có lẽ là Ôn Nhuận đang ở trong phòng.
Hắn ngồi trên xe lăn, mắt không hề chớp mà nhìn.
Lời Trần Trăn nói, hắn thực sự nghe thấu.
Hắn biết tình trạng của bản thân, cũng rõ ràng bản thân nên làm gì, không nên làm gì.
Nhưng mà tình cảm của con người lại không nghe theo sự điều khiển của lý trí, lý trí biết như vậy không đúng, nhưng tình cảm mãnh liệt thì không thu lại được.
Ôn Nhuận đối với hắn mà nói, giống như một vị lữ khách đang ở một nơi lạnh lẽo không vải che thân, trong cơn đói rét bỗng phát hiện một đốm lửa, không nghĩ đến gì cả mà chiếm lấy làm của riêng.
Không quan tâm ngọn lửa đủ lớn hay không, không quan tâm ngọn lửa đó có thể làm ấm hắn trong bao lâu, thậm chí cũng không quan tâm ngọn lửa đó đồng ý hay không.
Bởi vì hắn muốn chiếm hữu, sau đó thiết lập bẫy, từng bước kéo ngọn lửa ấy về phía mình, không thể nào thoát ra được.
Con người khi bị lạnh quá lâu, luôn luôn sẽ không dễ dàng lộ ra sự ích kỷ và đáng khinh của bản thân.
Trong đầu vụt qua nụ cười ấm áp của Ôn Nhuận, Diệp Hàn Thanh nâng tay che mắt mình lại, không cho bản thân nhìn thấy ánh đèn phía đối diện, trong bóng tối có lời thì thầm, “Tôi cho em cơ hội cuối cùng…”
Chỉ cần em không cố gắng để đến gần tôi nữa, tôi sẽ từ bỏ, cho em được tự do.
Ôn Nhuận ôm gối ôm, cuộn tròn ngủ trên sô pha.
Ngày thứ hai khi tỉnh lại, đèn trên tầng vẫn sáng.
Cuộn trên sô pha cả đêm, xương khớp đều mỏi, toàn thân không chút sức lực nào.
Cậu lắc lắc đầu, quăng gối qua một bên, đi chân trần đến nhà vệ sinh, đi đến của mới kịp phản ứng, lại vội vàng đi tới lấy dép mang vào.
Đến bên bồn rửa, lấy nước súc miệng, sau đó bật bàn chải tự động cho vào miệng.
Trong nhà vệ sinh chỉ vang lên tiếng “rì rì”, chải răng nửa ngày không hề có bọt, Ôn Nhuận lấy bàn chải ra nhìn, lại phát hiện chưa cho kem đánh răng.
Cậu còn có chút ngơ ngác, bơ phờ mà cho kem đánh răng, sau đó bắt đầu lại từ đầu mà cho bàn chải vào miệng đánh răng.
Trong tấm gương rõ ràng, chiếu rọi hai mắt sưng vù của thiếu niên, đầu tóc hỗn loạn, bộ dáng tàn tạ như đã thức trắng ba đêm.
Ôn Nhuận ngơ ngác nhìn bản thân trong gương, trong mắt dần hiện lên sự nghi hoặc, bản thân sao phải chú ý đến việc riêng của Diệp tổng? Lại nói dù bạn bè có thân đến cỡ nào, cũng sẽ có việc mà đối phương không biết, tính chiếm hữu của bản thân có phải là hơi quá rồi không, chỉ bởi vì một cô gái nào đó không hề quen biết mà làm cho bản thân không vui.
Vả lại, làm bạn bè, Diệp tổng có thể tìm được người thật lòng yêu, cậu lẽ ra nên vui mới phải, bản thân đang trông đợi điều gì, không phải chính là anh ấy có thể sống tốt sao?
Phun ra đầy bọt từ trong miệng, Ôn Nhuận súc sạch miệng, sau đó lấy nước lạnh rửa mặt, sẽ làm cho tinh thần hồi phục được một ít.
Cậu chỉ ngón tay vào người trong gương, thành thật nói: “Mày như thế là không đúng đâu.”
Vực dậy tinh thần lần nữa, Ôn Nhuận xử lý gọn gàng tóc tai, lại thay một bộ vest sang trọng, chuẩn bị đến công ty.
Trịnh Tuyên nói với cậu, Vệ Dã hôm nay sẽ đến công ty.
Cậu học Vệ Dã lâu như thế, hai người cơ bản đều có sự giao lưu trên mạng rồi, hiện tại nghe nói y muốn đến công ty, Ôn Nhuận là học sinh, đương nhiên là phải đến gặp một lần, biểu đạt sự biết ơn của bản thân.
Chỉnh đốn bản thân gọn gàng, Ôn Nhuận nâng tinh thần rồi ra khỏi nhà, lại vô tình gặp được Diệp Hàn Thanh ở thang máy.
Diệp Hàn Thanh vẫn là mặc tây trang và mang giày da như mọi khi, ngồi xe lăn, nhìn thấy cậu lại tựa như không có biểu lộ gì mà chào hỏi: “Chào buổi sáng, đi ra ngoài sao?”
Hắn đánh giá trang phục hôm nay của Ôn Nhuận có vẻ trịnh trọng, đoán là cậu có việc gì đó.
Tất cả hành trình của Ôn Nhuận hắn đều biết, hôm nay không có đi làm, cậu ra ngoài, chắc là có việc riêng.
“Đi tới công ty một chuyến, Trịnh ca nói sáng nay Vệ lão sư sẽ đến công ty.” Ôn Nhuận cười nói.
Vệ Dã? Diệp Hàn Thanh sắc mặt hơi lạnh, hạ mắt nhàn nhạt nói: “Phải không? Nếu thuận đường, vậy cùng nhau đi đi”
Quan hệ của hai người không cần khách sáo, Ôn Nhuận không có lý do gì để từ chối, “Ồ” một tiếng, nói: “Cảm ơn Diệp tổng”
Diệp Hàn Thanh hơi gật đầu, quay xe lăn đi lên đằng trước.
Vệ sĩ đã mở cửa xe chờ sẵn dưới lầu.
Diệp Hàn Thanh ngồi ở phía sau, Ôn Nhuận ngồi ở vị trí phó lái.
Một đường không ai nói chuyện, hai người mỗi người tâm tình theo mỗi hướng, không khí phảng phất như quay về lúc mới gặp nhau, vừa ngượng ngùng vừa mang theo xa cách.
Vệ sĩ dừng xe ở bãi đỗ xe, vì tránh đi sự chú ý, Ôn Nhuận đã tách khỏi Diệp Hàn Thanh lúc dừng xe.
Diệp Hàn Thanh đi thang máy chuyên dụng lên lầu, Ôn Nhuận thì đi thang máy công cộng.
Ôn Nhuận trực tiếp đi đến văn phòng của Trịnh Tuyên, lúc đến thì Vệ Dã còn chưa tới, văn phòng chỉ có mỗi Trịnh Tuyên.
Ôn Nhuận đi rớt ly trà cho bản thân, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, mới nhớ tới vấn đề, “Sao bỗng dưng thầy ấy lại đến công ty?”
Cậu nhớ tới Trịnh Tuyên từng nói Vệ Dạ không có việc thì không thích đến Tinh Vực.
Trịnh Tuyên cười tít mà nói: “Đến tìm người giúp đỡ.”
“Ồ”.
Ôn Nhuận uống một ngụm nước, không hỏi là muốn giúp việc gì, nếu cậu có thể giúp được, Trịnh Tuyên khẳng định sẽ nói với cậu.
Nếu như cậu không giúp được, vậy hỏi cũng như không.
Ôn Nhuận ngồi trong chốc lát, thì Vệ Dã đến.
Y không đến một mình, mà có dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn có vẻ nhỏ hơn Vệ Dã, cũng chính là bộ dáng khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, đứng cạnh Vệ Dã, thân dài như ngọc, dáng thẳng như trúc.
Chỉ là nét mặt có hơi lạnh lùng.
Vệ Dã chào hỏi hai người, mới giới thiệu: “Đây là Lâm Tự, người yêu của tôi.”
Trịnh Tuyên vẻ mặt kinh ngạc, Ôn Nhuận thì lại là há to miệng, phát ngốc một lát mới phản ứng lại được, trong não bay tới bay lui nên xưng hô người yêu của sư phụ mình là gì? Sư mẫu thì không được, sư công thì hơi kì, tâm tư xoay chuyển, cuối cùng mới thân thiện mà đưa tay ra, cười nói: “Lâm tiên sinh, xin chào!”
Lâm Tự lúc vừa bước vào là đã nhận ra cậu, luôn thầm lặng quan sát cậu, hắn nhanh chóng phản ứng lại mà đưa tay ra bắt tay với cậu, còn ôn hòa cười, lúc hắn không cười thì biểu tình hơi lạnh lùng, nhưng vừa cười lên thì như hoa nở.
Ôn Nhuận mới chú ý tới, Lâm Tự lớn lên rất đẹp.
Không phải là nét đẹp thường thấy, mà là loại nét đẹp thần tiên có thêm tiên khí.
Bốn người quen biết lẫn nhau xong thì ngồi xuống, ngoại trừ Lâm Tự và Ôn Nhuận mới gặp nhau lần đầu, còn lại thì đều là quen biết, không hề có sự khách khí nào nữa.
Vệ Dã vào thẳng vấn đề: “A Tự gần đây sắp quay một bộ phim điện ảnh, trong đó có một vai, A Tự xem trọng Ôn Nhuận, tôi dắt dây, đến xem cậu muốn thử không.”
Ôn Nhuận ngốc một lát: “Điện ảnh? Tôi hả?”
Vệ Dã cười, “Đúng, cậu có còn một phân đoạn mà tôi cho cậu diễn không? Thực ra lúc ấy tôi đã lấy một đoạn nhỏ trong kịch bản ra.
A Tự vô tình xem được, cảm thấy cậu rất hợp với vai đó.”
“Nhưng….”, Ôn Nhuận có hơi do dự, với nhân mạch của Vệ Dã, rõ ràng có thể chọn được người phù hợp hơn cậu rất nhiều, tại sao lại chọn một người hoàn toàn không có chút kinh nghiệm với màn ảnh lớn là cậu chứ?
Vệ Dã nhìn thấu được sự nghi hoặc của cậu, không biết làm sao nhìn về hướng Lâm Tự bên cạnh.
Lâm Tự giải thích: “Đây là phim tự bản thân tôi làm, cậu không cần xem mặt mũi Vệ Dã.” Hắn lại nói: “Vả lại bộ phim này kinh phí đầu tư không lớn, tiền thù lao cũng không cao.”
Ôn Nhuận lập tức hiểu ra, Lâm Tự không muốn mượn danh của Vệ Dã.
Cậu bèn hỏi: “Tôi có thể xem kịch bản trước được không?”
Lâm Tự gật đầu, lấy xấp kịch bản từ trong túi tài liệu mang theo bên người đưa cho cậu, “Cậu có thể xem từ từ, không cần gấp.
Điện ảnh đang trong quá trình chuẩn bị , sớm nhất cũng là cuối năm mới khai máy.”
Ôn Nhuận nhận lấy kịch bản, gật đầu, “Tôi sẽ nghiêm túc xem sau đó sẽ cho ngài câu trả lời.”
Mấy người nói xong việc chính, Ôn Nhuận thấy Vệ Dã và Lâm Tự có ý muốn về, bèn chủ động nói: “Vừa lúc tới giờ cơm trưa, hay là tôi làm chủ mời Vệ lão sư và Lâm tiên sinh ăn cơm nhé.”
Cậu nói có hơi ngại ngùng, “Thầy đã dạy tôi rất nhiều thứ, nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội để được cảm ơn.”
Lâm Tự có ấn tượng rất tốt về cậu, nghe xong không hề có ý từ chối, gật đầu, bốn người cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
Diệp Hàn Thanh nguyên buổi sáng đều lạnh mặt, văn kiện gì cũng không xem vào, đầu óc cứ nghĩ tới việc Ôn Nhuận vì đi gặp Vệ Dã, cư nhiên còn cố ý chỉn chu trang điểm, lúc Ôn Nhuận ở cùng với mình, trước giờ chưa thấy cậu chỉn chu trang điểm như vậy.
Hắn vừa ghen vừa thấy phiền, cả người như một quả bóng bị bơm căng, lúc nào cũng có thể vì cảm xúc dâng trào mà vỡ tan tành.
Sắc mặt âm trầm ngồi trước bàn làm việc, Diệp Hàn Thanh lạnh lùng nhìn về phía điện thoại bên phải, rất lâu sau mới bấm vào số nội bộ, gọi trợ lý vào.
Tiểu cô nương phòng giám đốc không hiểu làm sao Diệp Hàn Thanh đang yên đang lành tại sao bây giờ lại có vấn đề rồi, sợ sệt cả buổi, trợ lý bị gọi vào cũng