Edit: ThảoNhi
Beta: Mai Nhi
Ôn Nhuận chỉ nghỉ hai ngày, chiều hôm sau liền chuẩn bị trở lại đoàn phim.
Diệp Hàn Thanh hộ tống cậu ra sân bay, tuy hắn không nói gì nhưng sự bất mãn vẫn hiện rõ trên mặt.
Hắn luôn kín tiếng khi đi ra ngoài, biết Ôn Nhuận phải đi làm nên không lên tiếng ngăn cản, vì thế chỉ có thể yên lặng nhíu mày, lộ vẻ: “Tôi không vui nhưng tôi sẽ không nói với cậu.”
Ở sân bay vẫn còn rất nhiều người, Ôn Nhuận không dám làm ra những hành động thái quá, chỉ có thể mỉm cười an ủi anh: “Tối nay, em sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Hàn Thanh dịu đi một chút, ngón tay chạm nhẹ vào môi cậu, Ôn Nhuận nhìn anh cười tít mắt, sau đó xoay người đi về phía cổng lên máy bay.
Diệp Hàn Thanh chờ cho chuyến bay của Ôn Nhuận cất cánh, sau đó hắn mới lên xe trở lại công ty.
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, công việc của Ôn Nhuận lại trở nên bận rộn.
Buổi sáng, cậu phải ở phim trường.
Đến tối, sau khi kết thúc công việc, cậu lại trốn trên giường bí mật gọi video với Diệp Hàn Thanh.
Có khi Diệp Hàn Thanh bận việc, Ôn Nhuận chỉ vào xem trang cá nhân của hắn, chỉ vậy thôi cậu đã cảm thấy rất ngọt ngào và hạnh phúc.
Lịch trình quay dày đặc kéo dài đến tận giữa tháng 7, Ôn Nhuận chuẩn bị khởi quay cảnh quay đầu tiên.
Nguyên đạo đã điều chỉnh lịch quay, yêu cầu Ôn Nhuận học cách cưỡi ngựa chuyên nghiệp.
Trong tất cả các phim truyền hình của Ôn Nhuận từ trước đến nay, không có cảnh nào cần cưỡi ngựa.
Nhưng cảnh tiếp theo có yêu cầu cao về kỹ năng cưỡi ngựa của diễn viên.
Tạo hình lần này là một vị tướng trẻ tuổi cưỡi ngựa chiến, tay cầm trường thương quét sạch quân địch.
Ôn Nhuận không chỉ cần phải học cách cưỡi ngựa, mà còn phải thành thạo các động tác cưỡi ngựa chuyên nghiệp để thực hiện hoàn hảo trận chiến lừng danh này.
Nguyên đạo yêu cầu rất cao, từ khi bắt đầu quay phim, các diễn viên căn bản chưa từng sử dụng diễn viên đóng thế.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Nhuận đã bị Nguyên đạo để mắt tới vì thế cậu đối với bản thân càng trở nên nghiêm khắc hơn.
Cậu từ chối đề nghị việc sử dụng diễn viên đóng thế của trợ lý, quyết định tự mình diễn cảnh này.
Biết rằng cậu không thể cưỡi ngựa nên Nguyên đạo đã cho cậu thời gian để học.
Buổi sáng, Ôn Nhuận mặc đồ bảo hộ và bắt đầu làm quen với ngựa trước sự hướng dẫn của huấn luyện viên.
Đây là một con ngựa cái màu đen với bộ lông mượt mà và đôi mắt đen sáng bóng.
Thấy Ôn Nhuận đến gần, nó hất đuôi, đôi tai của nó khẽ run lên.
“Nó được gọi là Đạp Mặc, nó rất ngoan.
Cậu hãy thử chạm vào nó.” Huấn luyện viên cầm lấy sợi dây.
Ôn Nhuận ngập ngừng đưa tay ra và nhẹ nhàng chạm vào chiếc mũi ẩm ướt của con ngựa.
Đạp Mặc có vẻ rất thích cậu, nó chớp chớp đôi mắt.
Cậu dùng lòng bàn tay xoa xoa cái mũi ướt át của nó.
Một người một ngựa nhanh chóng trở nên quen thuộc.
Huấn luyện viên bắt đầu dạy cho cậu những điều căn bản của việc cưỡi ngựa.
Sau khi đã thuộc các quy tắc, huấn luyện viên giúp Ôn Nhuận leo lên lưng ngựa.
Con ngựa khịt khịt mũi, giậm chân tại chỗ.
Cậu chạm vào nó một cách nhẹ nhàng, làm nó thoải mái.
Ôn Nhuận ấn nhẹ vào chân kiềng, kẹp nhẹ vào bụng nó để nó chầm chậm tiến về phía trước.
Buổi sáng, Ôn Nhuận cố gắng làm quen với Đạp Mặc, cậu rất nhanh đã biết cách khống chế nó.
Sau khi học xong bước cơ bản cậu đã có thể cưỡi Đạp Mặc phi nước kiệu một đoạn.
Tuy vậy khi quay phim, cậu phải mặc áo giáp và thay đổi ngoại hình vì thế mà sẽ rất khó thực hiện các động tác hơn khi mặc đồ bảo hộ như bây giờ.
Sau khi học được hai ngày, cậu đã có thể phi ngựa trong khi vẫn mặc áo giáp, tuy vẫn còn một chút khó khăn trong việc thực hiện các động tác khó ngay lập tức.
Khi Hoắc Quang Hình rời khỏi trường quay, anh ta thấy Ôn Nhuận ngồi trên lưng ngựa đang tập cầm trường thương.
Đoàn phim làm đạo cụ rất công phu, tuy trường thương không phải là vũ khí hạng nặng nhưng khi cầm trên tay cũng không hề nhẹ.
Ngay khi Ôn Nhuận vừa muốn điều khiển con ngựa chạy đi vừa muốn cầm vũ khí sao cho thật đẹp thì thật không dễ dàng, nhìn trông khá vụng về.
“Anh Ôn, anh làm sai ở chỗ này rồi.” Hoắc Quang Hình nhếch miệng.
Anh ta giấu đi vẻ kiêu ngạo trong ánh mắt, bước tới và nói: “Khi anh cầm trường thương thắt lưng của anh phải thẳng, hóp bụng vào, như vậy động tác sẽ rất đẹp.”
Anh ta đã học một khóa cưỡi ngựa vì thế anh ta thành thạo hơn Ôn Nhuận rất nhiều.
Theo lời anh ta nói, Ôn Nhuận cố gắng hóp bụng, giương cao cây giáo trong tay qua khỏi đầu.
Tuy nhiên, chưa kịp thẳng lưng, ổn định tư thế thì con ngựa đã tiến về phía trước vài bước, Ôn Nhuận bị mất thăng bằng.
Cậu phải nắm lấy dây cương để ổn định cơ thể.
“Sao tôi không làm mẫu trước cho anh nhỉ?” Hoắc Quang Hình mím môi cười ngạo nghễ: “Anh hãy làm theo động tác của tôi.”
Ôn Nhuận nhìn người huấn luyện viên, thấy anh ta không có phản đối, liền xuống ngựa nói với Hoắc Quang Hình: “Vậy thì phải làm phiền cậu rồi, cậu cẩn thận một chút.”
Hoắc Quang Hình thờ ơ đáp lại, cũng không thay đổi trang phục mà đã leo lên lưng ngựa, nhìn cây thương trong tay Ôn Nhuận, nói: “Tôi mượn cây thương trong tay anh một chút.”
Đưa trường thương cho anh ta, Ôn Nhuận lùi về phía sau một chút, để anh ta biểu diễn.
Anh ta thấy tất cả mọi người bao gồm cả Ôn Nhuận đang nhìn chằm chằm mình, Hoắc Quang Hình cười ngạo nghễ, nhìn Ôn Nhuận với vẻ khinh thường, nghĩ: “Đã bị anh ta đè bẹp lâu như vậy, lần này tôi sẽ cho anh ta biết cảm giác bị đánh bại là như thế nào!”
“Tôi không sao.” Hoắc Quang Hình kẹp bụng ngựa, con ngựa kêu một tiếng “Ô….”, liền chạy về phía trước.
Thân hình của Hoắc Quang Hình chuyển động theo nhịp điệu của ngựa, cổ tay rung lên, thắt lưng khom xuống, tay giơ trường thương qua đỉnh đầu, sau đó lại giữ thẳng eo, huơ huơ trường thương.
Các nhân viên trong đoàn đều bật thốt lên, ngay cả huấn luyện viên cũng khen ngợi kỹ năng cưỡi ngựa của anh ta.
Hoắc Quang Hình thầm tự hào trong lòng, định nắm lấy dây cương quay lại, nhưng bỗng nhiên con ngựa lại rướn người, hai chân trước đột nhiên giơ lên, sau đó điên cuồng lắc lư mà hất Hoắc Quang Hình xuống đất.
Đạp Mặc dường như đang rất tức giận, nó hất mạnh đầu, giậm chân tại chỗ.
Mọi chuyện diễn biến quá đột ngột, mọi người ai ai cũng choáng váng vì thế không ai dám tiến lên ngăn cản nó.
Con ngựa đen không ngừng kêu gào, không ngừng giậm chân bước tới gần Hoắc Quang Hình.
Con ngựa chỉ cách anh ta không tới một mét, anh ta luống cuống bò dậy.
Nếu con ngựa chỉ đi thêm một bước nữa thì đã giẫm lên trên người của Hoắc Quang Hình.
“Mau cứu người!”
Ôn Nhuận phản ứng rất nhanh, cậu hét lên, lao nhanh về phía con ngựa, kéo Hoắc Quang Hình ra khỏi phạm vi của nó.
Đạp Mặc hoảng hốt, sợ hãi, không ngừng đá vó ngựa, giậm chân, hình như nó rất tức giận.
Huấn luyện viên nhanh chóng tiến đến dịu dàng an ủi và dẫn nó đi.
“Cậu không sao chứ?” Ôn Nhuận đặt Hoắc Quang Hình nằm úp sấp trên mặt đất, cánh tay anh ta buông thõng xuống.
Lúc này, những người khác cũng chạy đến vây quanh.
Người đại diện của Hoắc Quang Hình chen lên phía trước, hét: “Xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu.”
Có ai đó vội vàng nhấn số 120.
Một lúc sau, xe cấp cứu tới, Hoắc Quang Hình được nâng lên cáng cứu thương trong tình trạng hôn mê.
Buổi tập cưỡi ngựa đang diễn ra tốt đẹp đột nhiên biến thành hiện trường vụ tai nạn.
Sau khi nghe tin, Nguyên đạo liền chạy đến, liếc mắt nhìn xung quanh, nghiêm nghị nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Con ngựa kia đã được kiểm tra chưa? Xảy ra vấn đề ở chỗ nào?”
Con ngựa đang sợ hãi nên Huấn luyện viên đang an ủi nó, anh ta không thể giải thích được vì sao nó lại như thế: “Đạp Mặc là một con ngựa có tính tình rất tốt, tôi không biết tại sao hôm nay nó lại như thế.
Nó hoàn toàn mất bình tĩnh.”
Anh ta đi kiểm tra lại những con ngựa khác trong chuồng và không tìm thấy điều gì khả nghi.
Cuối cùng chỉ có thể hết luận là do con ngựa sợ hãi dẫn đến mất bình tĩnh và phát điên.
Hoắc Quang Hình đã được đưa đến bệnh viện, mọi người có mặt đều cảm thấy kinh sợ.
Cũng không còn sớm nữa, cảnh quay hôm nay kết thúc sớm và mọi người được về khách sạn nghỉ ngơi.
Đoàn phim đã cử phó đạo diễn làm người đại diện để đến bệnh viện thăm Hoắc Quang Hình .
Ngay tối hôm đó, từ khóa #Diễn viên Hoắc Quang Hình bị ngã ngựa# được mọi người tìm kiếm một cách sôi nổi.
Là một “tiểu thịt tươi” mới nổi, Hoắc Quang Hình có rất nhiều fan.
Ngay khi nghe tin anh ta bị thương, tất cả người hâm mộ