Edit: Mai
Beta: Ky
Trên Weibo hoàn toàn loạn rồi.
Vô số người đổ xô vào Weibo “Bảo vệ Tinh Tinh” để đả kích, chửi bới cô.
Cho dù là người qua đường ăn dưa hay fan Tinh Tinh đã từng kề vai chiến đấu cũng đều tham gia vào.
Thế giới ảo luôn là như vậy, mọi người cách một màn hình và đường dây mạng, dùng bàn phím để quyết định sống chết của người khác.
Họ đã từng vì Hoắc Quang Hình mà biểu dương chính nghĩa, thi nhau nhục mạ dưới Weibo của Ôn Nhuận.
Vào lúc chân tướng đảo ngược thì tỏ vẻ lấy lại công lý, bắt đầu tấn công “Bảo vệ Tinh Tinh” bị đẩy ra hứng chịu.
“Bảo vệ Tinh Tinh” nhìn thấy từng lớp người lao tới mắng chửi cô trên Weibo, lại nghĩ đến việc sắp phải đối mặt với việc khởi tố, cả người đều tê rần.
Gia đình của cô rất bình thường, hơn hai mươi năm này đều trôi qua bình bình thản thản.
Cô không dám cho người xung quanh biết chuyện trên mạng, chỉ có thể kêu khổ với một người bạn thân.
Nhưng bây giờ đối với cô mà nói, tất cả những thứ ở Internet vẫn chưa tính là đòn chí mạng.
Bởi vì sự việc trên mạng, liên tiếp mấy buổi tối liền cô ngủ không yên, ban ngày làm việc tinh thần cũng luôn hoảng hốt.
Sau đó, khi cô phát tư liệu cho khách hàng thì không cẩn thận đưa nhầm một phần văn kiện báo giá trong nội bộ công ty cho đối phương.
Vị khách hàng lớn vốn đã muốn hẹn ký kết hợp đồng liền trực tiếp hủy hẹn.
Ngay lúc ấy, cô sụp đổ mà khóc lớn, lãnh đạo công ty không yêu cầu bồi thường nhưng cô không thể tiếp tục công việc này này nữa.
Vô tri vô giác về đến nhà, cô thấy chưa bao giờ mình tuyệt vọng như giờ phút này.
Trên mạng nơi nơi chốn chốn đều là lời lẽ mắng nhiếc cô, fan Tinh Tinh đã từng thân thiết như người một nhà lại mắng cô hung ác nhất, thậm chí cô ta còn thấy được vài ID rất quen mắt, đó đều là bạn bè cũ ở tuyến dưới (tuyến 18) đã từng cùng cô bắt đầu cố gắng vì sự nghiệp.
Nhưng hiện tại, vì chứng minh cô là nội ứng, bọn họ liền liệt kê đủ loại “tư liệu đen” của cô, thề sống thề chết muốn giẫm cô xuống bùn.
Bọn họ thẳng thừng chối bỏ cố gắng và trả giá nhiều năm của cô.
Không ai tin tưởng cô cả, cũng chẳng có người bằng lòng bỏ qua cho cô.
Cô trốn ở trên giường khóc lớn một trận, sau đó lục lọi tất cả ảnh chụp và đồ lưu niệm quanh mình rồi chất vào một chỗ.
Chúng đã từng là những thứ quý giá nhất mà cô trân trọng, chiếm hơn một nửa diện tích trong căn phòng thuê tạm bợ của cô.
Cô thậm chí từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ vứt bỏ chúng.
Nhưng hiện thực nghiệt ngã đã thức tỉnh cô, là người thì sẽ luôn thay đổi.
Cô không thể trở lại “Tinh Tinh” nữa, công việc và cuộc sống của cô đã bị chính bản thân làm cho đảo lộn đến mức hỏng bét hết cả.
Cô chuẩn bị tâm lý rất lâu mới mở Weibo lên, không dám xem những bình luận mắng chửi mình, dùng tốc độ nhanh nhất viết và chỉnh sửa một bài post Weibo, đăng toàn bộ đống ảnh chụp ấy lên.
[Bảo vệ Tinh Tinh: Bịa đặt là lỗi của tôi, tôi xin lỗi @Ôn Nhuận, thực sự rất xin lỗi, vô cùng xin lỗi.
Tôi đã nhận sự trừng phạt thích đáng, bây giờ tôi cực kỳ hối hận.
Nhưng tôi thực sự không phải quản lý fan, tôi yêu mến Tinh Tinh đã nhiều năm, cũng từng trả giá rất nhiều, các người không thể muốn khai trừ fan thì có thể khai trừ luôn.
Hơn nữa, các người cho rằng vì sao tôi lại phải bịa đặt chứ? Là bởi vì trợ lí @Tinh Tinh nói tôi làm như vậy.
Cuối cùng, tôi sẽ kèm ảnh ở phía dưới, tin hay không tuỳ các người, coi như chân tâm của tôi nhiều năm như vậy là đút cho chó ăn hết, về sau mong không bao giờ gặp lại.]
Cô đính kèm những bức ảnh kỉ niệm suốt mấy năm nay, còn có cả ảnh chụp màn hình tin nhắn riêng với trợ lý trên bài post Weibo.
Đăng xong, cô liền gỡ bỏ phần mềm, cả người như tê liệt mất hết sức lực mà ngồi bệt xuống dưới đất.
Cô cũng không muốn dùng phương thức này để kết thúc lòng yêu thích đã nhiều năm, nhưng thực sự cô chẳng còn cách nào nữa.
Ngay khi “Bảo vệ Tinh Tinh” tung ra lượng lớn tin tức làm Weibo bùng nổ, Ôn Nhuận đang lái xe ra ngoài gặp Diệp Hàn Thanh.
Cậu vừa mới trở lại khách sạn, còn chưa kịp rửa mặt nghỉ ngơi liền nhận được điện thoại của đối phương.
Nghe thấy tiếng báo thời gian ồn ào xung quanh ở bên kia điện thoại, cậu lập tức nhận ra được đó là sân bay thành phố Y.
Vốn dĩ Diệp Hàn Thanh đang muốn giấu cậu, kết quả còn không phải bị cậu nghe cái là biết ngay à.
Ôn Nhuận lái xe rất ổn định nhưng trong lòng lại cực kì gấp gáp.
Xa cách lâu như vậy, không chỉ có Diệp Hàn Thanh nhớ cậu, cậu cũng rất nhớ Diệp Hàn Thanh.
Nhanh như chớp đã đến được sân bay, Ôn Nhuận đỗ xe xong liền lấy ra kính râm và khẩu trang đã được chuẩn bị tốt từ sớm.
Sau khi che đi hơn nửa khuôn mặt, lại thả tóc ở trán xuống, mặc thêm cái áo khoác mỏng rồi đội mũ vào, cậu mới xuống xe trong trạng thái đề phòng.
Cậu khom người hết sức, đóng giả dáng vẻ nhát gan hướng nội, loanh quanh gần nửa vòng ở nhà ga mới thấy Diệp Hàn Thanh đang đợi.
Diệp Hàn Thanh ngồi xe lăn, ánh mắt cũng đang đảo khắp nơi tìm kiếm.
Dư Bưu thì đứng chờ ở một bên.
Ôn Nhuận chạy chậm đến rồi bổ nhào qua, tới gần trước mắt mới kiềm chế mà dừng lại, ánh mắt giấu sau kính râm đang long lanh phát sáng.
Diệp Hàn Thanh thấy cậu ăn mặc như kẻ trộm, cầm tay của cậu hơi không biết làm sao: “Sao em đã tự đến rồi?”
“Muốn đến đón anh.” Ôn Nhuận mím môi hơi nở nụ cười, đáng tiếc là bị khẩu trang che lại, Diệp Hàn Thanh cũng không có cách nào thấy được.
“Quay về khách sạn luôn sao?” Ôn Nhuận hỏi.
Diệp Hàn Thanh thấy cách ăn mặc này của cậu, nào dám dừng lại ở bên ngoài, cười nói: “Về khách sạn trước đi.”
Ôn Nhuận đẩy hắn đến thang máy đi xuống tầng hai (kiểu G2 của thang máy), tới bãi đỗ xe lấy xe.
Đến nơi, nhìn thấy chiếc xe con mắt liền trợn tròn kinh ngạc.
Đây là chiếc xe loại nhỏ chưa từng được cải tạo, xe lăn của Diệp Hàn Thanh căn bản không thể đi lên.
Con ngươi của Ôn Nhuận xoay chuyển, thăm dò nói: “Em ôm anh lên được không?”
Vẻ mặt của Diệp Hàn Thanh bình tĩnh, không nói câu nào.
Trái tim của Ôn Nhuận không biết tại sao lại hơi đập mạnh, linh cảm thấy hắn sẽ không giận mình liền đánh bạo tiến lên, một phen đã ôm được cả người dậy.
Không ngờ Diệp Hàn Thanh còn nặng hơn so với tưởng tượng của cậu, bước chân hơi lảo đảo, Ôn Nhuận vội vàng vừa ôm vừa tha hắn lên, ánh mắt hàm ý bảo Dư Bưu mở cửa xe, đặt hắn trên chỗ ngồi phía sau ghế lái.
Diệp Hàn Thanh từ đầu tới cuối đều không hề lên tiếng, Ôn Nhuận kéo khẩu trang xuống cười với hắn, lại cúi đầu cài dây an toàn cho hắn.
Chuẩn bị xong mọi thứ mới đóng cửa xe, xoay người lên xe từ phía khác rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Hàn Thanh.
Dư Bưu gấp xe lăn lại đặt vào cốp sau, xong xuôi mới chạy xe rời khỏi sân bay.
Không khí trên xe có chút nặng nề, Ôn Nhuận sợ lòng tự trọng của hắn bị tổn thương, xoa xoa đưa tay qua, trộm ôm lấy ngón tay của hắn, giống như con mèo nhỏ mà cào cào.
Diệp Hàn Thanh không giữ nổi mặt lạnh nữa, khóe miệng hơi giương lên, trở tay bắt lấy tay của cậu nắm chặt lại, đoạn thấp giọng nói: “Đừng quậy.”
Lá gan của Ôn Nhuận lại lớn hơn chút chút, ngón tay không an phận ở trong lòng bàn tay hắn chuyển động, Diệp Hàn Thanh nắm tay cậu đưa tới bên miệng cắn nhẹ, ánh mắt tối sầm.
Hiểu được ý tứ cảnh cáo trong đó, Ôn Nhuận ngay lập tức không dám động đậy, kính râm và khẩu trang được kéo xuống, mỉm cười lấy lòng: “Lát nữa anh muốn ăn gì? Em bảo trợ lý đi mua trước.”
Diệp Hàn Thanh khẽ cười một tiếng, ánh mắt dò xét trêu chọc cậu, nghiêng người đến bên tai cậu chậm rãi nói: “Em.”
Ôn Nhuận: “…”
Ôn Nhuận rụt cổ lại, thành thật như một con chim cút bị hoảng sợ, không dám lộn xộn nữa.
Tất nhiên là Diệp tổng cũng chỉ nói miệng mà thôi, trước mắt cũng không phải thời cơ thích hợp để cho hắn làm chút chuyện không trong sáng lắm.
Sau khi tới khách sạn, Ôn Nhuận dặn trợ lý đặt cơm đưa qua đây rồi ăn cơm chiều với Diệp Hàn Thanh.
Thân phận của Ôn Nhuận rất nhạy cảm, hai người ngoại trừ ở khách sạn cũng không thể đi nơi nào khác.
Sau khi ăn cơm xong, một người cầm chén trà, một người làm tổ trên sô-pha xem ti vi.
Diệp Hàn Thanh kéo người nhốt vào trong ngực, ánh mắt đánh giá cậu tỉ mỉ từ trên xuống dưới.
Ôn Nhuận vốn đang lướt Weibo, phát hiện tầm mắt của hắn xong thì sờ sờ mặt: “Trên mặt em có cái gì à?”
Diệp Hàn Thanh sờ sờ mặt cậu, cười nói: “Anh sợ em bởi vì chuyện trên mạng mà không vui.” Cho nên mới tăng ca làm thêm giờ để nhanh chóng trở lại.
Hắn đọc được mấy bình luận mắng Ôn Nhuận liền nổi giận.
Tuy rằng Weibo đã xoá rồi, nhưng mỗi khi nhớ đến vẫn không nguôi nổi cơn tức.
Không ngờ rằng Ôn Nhuận lại nở nụ cười, xoa bóp ngón tay của hắn nói: “Việc này thì có gì mà phải tức giận, em cũng có đọc mấy bình luận đó đâu.
Hơn nữa, nếu đã theo nghề này, em vốn chuẩn bị tốt tâm lý từ lâu rồi.”
Cậu cũng không phải