Edit: Nancy 3821
Beta: Âm, Gùa
Vào đêm giao thừa, Ôn gia từ sáng sớm đã nhộn nhịp.
Trong bếp, mẹ Ôn đang chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, ba Ôn ở một bên trợ thủ “thịch thịch thịch” băm móng heo cùng xương sườn.
Ông nội Ôn và bà nội Ôn đứng trước bếp lò canh lửa món hầm.
Bốn người trẻ muốn giúp nhưng vừa vào đã bị đuổi ra ngoài bị chê vướng víu.
Lần đầu tiên Ôn Nhuận bị ghét bỏ như vậy làm Diệp Hàn Thanh không khỏi bật cười: “Anh còn tưởng rằng em là đầu bếp ở nhà.” Dù sao tài nấu nướng của Ôn Nhuận cũng không tệ.
“Tài nấu ăn của bà và mẹ đều tốt hơn em.” Ôn Nhuận nhăn mũi, nói nhỏ với Diệp Hàn Thanh: “Thật ra nhà chúng ta cũng có chút chiều chuộng con cái.” Trước đây nhà nghèo, mẹ Ôn sức khỏe kém.
Vì vậy, con cả và con thứ đều chịu khổ.
Sau đó, sức khỏe mẹ Ôn bình phục, nhưng bà sẽ cũng không yêu cầu các con làm gì.
Sau này, Ôn Nhuận và em gái Ôn tuy rằng so ra kém với trẻ con trong thành phố, nhưng là ở nông thôn cũng được coi cưng chiều.
Tựa như hiện tại, việc trong nhà đều cơ bản không cần làm.
Tất cả đều là mẹ Ôn trong ngoài xử lý thỏa đáng.
“Như vậy thật tốt.” Diệp Hàn Thanh cười nói.
Ba mẹ từ ái hòa thuận, con gái hiểu chuyện hiếu thảo, là hạnh phúc nhiều người ngưỡng mộ.
“Còn một lúc nữa mới đến bữa cơm đoàn viên, em dẫn anh đi dạo trong thôn nha?”
Thời tiết hai ngày nay không tốt lắm, trời khá lạnh, hai người cũng không đi chơi nhiều.
Hôm nay giao thừa, lại là ngày nắng, Ôn Nhuận liền muốn dẫn hắn ra bên ngoài đi dạo.
Làng Viễn Sơn tuy rằng xa xôi, nhưng sinh thái hoàn cảnh cũng không tệ lắm.
Em gái Ôn vừa nghe liền lập tức muốn đi theo.
Ôn Nhuận liền chạy tới cùng mẹ Ôn nói muốn đi dạo, khi nào ăn cơm thì trở về.
“Khăn quàng cổ đan xong rồi, con lấy trong ngăn tủ phòng mẹ mà quàng, Tiểu Diệp mẹ cũng làm một cái, con nhớ đưa cho thằng bé,” mẹ Ôn thấy cậu ăn mặc đơn bạc, lại lải nhải thêm hai câu.
“Mặc nhiều vào, đừng để bị cảm.”
Ôn Nhuận “vâng” một tiếng, đem khăn quàng cổ lấy ra.
Mẹ Ôn rất khéo tay, trước kia thường xuyên sẽ làm cho bọn họ áo lông, bao tay.
Hiện tại điều kiện tốt hơn, tuổi cũng lớn, bà mới cách hai năm đan mấy cái khăn quàng cho đám nhỏ.
Năm chiếc khăn quàng cổ mềm mại gấp chỉnh tề, được xếp ngăn nắp cạnh nhau.
Ôn Nhuận để bọn họ chọn trước, còn thừa hai cái màu xám và màu đen, cậu cùng Diệp Hàn Thanh mỗi người một cái.
“Mẹ em tự làm đó.” Ôn Nhuận nhỏ giọng nói: “Biết anh tới ăn tết, cố ý làm nhiều một cái.”
Diệp Hàn Thanh đem khăn quàng cổ quấn lên, khăn quàng màu đen đơn giản phối cùng áo khoác nỉ rất hợp, Ôn Nhuận bảo hắn đừng nhúc nhích, cầm di động chụp cho hắn một bức, lại đưa qua đi cho hắn xem: “Đẹp.”
“Anh ba, anh đừng chụp riêng Diệp tổng!” Em gái Ôn ở bên cạnh kêu lên: “Đi ra bờ sông đi, chúng ta cùng nhau chụp!”
“Đi thôi.” Ôn Nhuận cất điện thoại, đẩy Diệp Hàn Thanh đi.
Khung cảnh thật sinh động khi đông người.
Những thôn dân trong làng nhìn thấy, họ đều chạy đến chào hỏi và trêu chọc Ôn Nhuận.
Thấy Diệp Hàn Thanh là người lạ liền tò mò hỏi.
Ôn Nhuận giải thích đó là “một người bạn đến nhà chúc Tết”.
Người trong thôn phần là người già, người trẻ tuổi điều kiện không tồi đã sớm mua nhà ở bên ngoài, chỉ Tết Âm Lịch mới về thôn đi thăm người thân, bạn bè, bởi vậy cũng không lo lắng có người sẽ nhận ra Diệp Hàn Thanh.
Con đường trong làng mới được xây dựng, nhưng môi trường xung quanh không thay đổi gì nhiều.
Ôn Nhuận vừa đi vừa cùng Diệp Hàn Thanh vừa giới thiệu, ví như khi còn nhỏ cậu trèo tường nhà ai, leo lên hái quả ở cây nào … Diệp Hàn Thanh nghe cậu chậm rãi nói, tưởng tượng thấy Ôn Nhuận nho nhỏ, tay ngắn chân ngắn, trên mặt khả năng còn dính bùn, giống chú mèo hoa nhỏ, nghiêng ngả lảo đảo đi theo hai anh trai trèo tường leo cây.
Suy nghĩ một chút liền cảm thấy quá mức không thể tưởng tượng.
Cậu bé nghịch ngợm ngày nào đã lớn thành thanh niên đẹp trai, nhu thuận trước mặt.
Cuối cùng hai người dừng lại, Diệp Hàn Thanh khóe miệng nở nụ cười, hắn vươn tay bí mật cào vào lòng bàn tay đang buông thõng bên người.
Lòng bàn tay ngứa ngáy, Ôn Nhuận cong ngón tay, nhìn thấy anh cả đang đi phía trước cũng không quay đầu lại, cũng nhanh chóng vươn tay gãi gãi mu bàn tay hắn.
Ngứa ngứa, ngọt đến nao lòng.
Em gái Ôn, người đã đến bờ kè sông lớn quay lại gọi họ: “Anh trai, sao hai anh đi chậm thế?!”
“Đây!” Ôn Nhuận đẩy Diệp Hàn Thanh, sải bước đi lên bờ sông.
Mùa đông nước sông ít đi nhưng nước trong vắt, không biết chiếc thuyền độc mộc của ai buộc bên bờ, lộ ra đồng ruộng phía xa, cũng mang chất thơ ca ý hoạ riêng.
Em gái Ôn mang theo gậy selfie cùng nắm người tạo dáng trên cây cầu đá, cô nhấn nút chụp và nói lớn: “Cà tím!”
Năm người trong ảnh hiện lên với nụ cười.
Ôn Nhuận cùng Diệp Hàn Thanh ở phía trước, cậu nửa ngồi xổm ghé vào tay vịn xe lăn, cùng Diệp Hàn Thanh rất gần, hai người cùng đeo khăn quàng cổ, một cái màu xám, một cái màu đen, một người lãnh đạm, bên ôn nhu mềm mại, lại hòa hợp đến không ngờ.
Phía sau hai người là ba anh em Ôn gia, em gái Ôn đứng giữa, hai anh em vòng tay thành hình trái tim, nhìn hài hước lại ấm áp.
Em gái Ôn đăng bức ảnh lên nhóm gia đình liền nhận ra Diệp Hàn Thanh không có ở đó, liền bảo Ôn Nhuận thêm hắn vào.
•Ôn Nhuận thêm Diệp Hàn Thanh vào nhóm chat.•
Diệp Hàn Thanh nhìn nhóm WeChat tên “Ôn gia”, ý cười bên khóe miệng càng sâu một chút, đem bức ảnh rất giống ảnh gia đình kia lưu vào album.
Mấy người lang thang bên bờ sông lớn hồi lâu, pháo nổ giòn giã xa xa, ước chừng sắp đến giờ cơm sum họp nên về nhà.
Nhà chính Ôn gia trên bàn tròn đã bày đầy đồ ăn.
Mẹ Ôn thấy bọn họ trở về cười nói: “Đang muốn gọi điện thoại kêu mấy đứa trở về chuẩn bị ăn cơm.”
Các món ăn lần lượt được dọn ra, anh cả Ôn đem pháo đã chuẩn bị trước bày ra cửa, sau khi mọi người vào bàn anh bắt đầu đốt.
Tiếng pháo nổ lách tách vang lên ngoài sân.
Bữa cơm đoàn viên ăn xong, sắc trời đã tối.
Chờ rửa dọn xong bát đũa, mọi người liền tụ hội tại phòng khách lầu hai chờ xem Xuân Vãn.
Ôn gia lầu nhỏ bốn tầng không có thang máy, Diệp Hàn Thanh trực tiếp được hai anh nâng cả xe lăn mang lên.
Xuân Vãn còn chưa bắt đầu, người nhà họ Ôn đều đang tán gẫu, ăn vặt.
Diệp Hàn Thanh đi tham quan phòng Ôn