Edit: Tú Trâm
Beta: An, Gùa
Mẹ Ôn nhìn bọn họ, có chút mơ hồ, hạ ý chí quay lại trách ba Ôn, “Không phải kêu ông đừng gọi điện rồi mà!”
“Không phải tôi gọi về.” Ba Ôn cảm thấy mình bị oan uổng, nghiêm mặt nói.
“Sao lại về cả rồi.” Mẹ Ôn liếc nhìn cậu con trai nhỏ bên cạnh, cố tình giả vờ như chưa có chuyện gì nói.
“Mẹ, em đã nói cho con nghe hết rồi.” Nhìn thấy bộ dáng nói cũng không dám nói của bà, Ôn Nhuận hơi xót, trước tiên nhẹ nhàng ôm lấy bà, “Con với anh ấy cùng nhau trở về, để giải thích rõ ràng với mẹ.”
“Haiz” Mẹ Ôn sờ đầu cậu, lại trừng mắt với đứa con gái nhỏ, “Không phải kêu con là đừng có nói cho anh con biết trước rồi sao? Sao vừa mới quay đầu cái là kêu người về…”
Ôn tiểu muội thè lưỡi, nói: “Con không kêu anh về, mẹ cùng ba chẳng phải sẽ sầu muốn chết sao?”
Mẹ Ôn không biết phải đáp thế nào, chỉ đành vỗ lưng Ôn Nhuận, nói: “Vào nhà nói, vào nhà…” lúc ánh mắt chuyển tới Diệp Hàn Thanh, bà lại thở dài một hơi, nói: “Tiểu Diệp cũng vào nhà đi”
Mẹ Ôn chào hỏi rồi mời vào nhà, ba Ôn ở kế bên không nói lời nào.
Cúi đầu đi theo vào nhà.
Em gái Ôn và anh cả anh hai đứng cùng nhau, nhỏ giọng nói: “Mọi người cũng xem tin tức rồi hả?”
Anh cả không hài lòng nói: “Em biết từ trước rồi hả? Vậy mà cũng không nói trước bọn anh một tiếng.” Hại bọn họ bị dọa một trận gấp rút chạy về nhà.
Cô em gái mặt không hề đỏ nói: “Không có, mẹ gọi điện thoại cho em thì em mới biết.
Em cũng gấp muốn chết, còn tâm trí đâu mà nhớ tới các anh.”
Anh hai liếc cô một cái, “Trước thì cứ vào đã, tùy cơ ứng biến.”
Hiện tại ba mẹ chưa có dấu hiệu làm khó dễ, thái độ thì vẫn ổn, bọn họ cũng không biết phải khuyên giải thế nào, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Mấy người ngồi cùng nhau tại phòng khách, ba Ôn ngồi ở chủ vị, mẹ Ôn ngồi bên cạnh ông, kéo tay Ôn Nhuận, do dự một lát mới thử thăm dò mà hỏi: “Mấy cái tin tức đó là chuyện như thế nào? Họ nói đều là sự thật hả?”
“Là thật.” Ôn Nhuận cúi đầu nắm lấy tay bà, thấp giọng nói: “Con cùng Diệp Hàn Thanh quen nhau được một năm rồi.
Sợ mọi người không chấp nhận, mới định để trễ trễ mới báo với mọi người ạ.”
“Vậy lúc Tết cùng về đây là đã ở bên nhau rồi?” Ba Ôn trầm mặt nói.
Ôn Nhuận gật đầu.
Ba Ôn tức giận: “Con thật là… thật là…thật là lớn rồi cánh cứng rồi mà! Trong mắt có còn ba và mẹ con không!”
“Ông tức giận với con làm gì!” Mẹ Ôn nhìn qua ông, “Có gì thì từ từ nói được không?”
Ba Ôn bị nghẹn, tạm ngừng công kích.
Mẹ Ôn quay đầu lại, vẻ mặt ấm áp, nhẹ nhàng hỏi: “Cả hai đứa đều là con trai, nếu như ở bên nhau, so với những cuộc hôn nhân bình thường còn khó đi hơn, nhất định không ở bên nhau là không được sao?”
“Mẹ…” Ôn Nhuận chớp mắt, mí mắt ửng đỏ, “Xin lỗi, con thật sự thích anh ấy, những cái khác con đều có thể nghe theo mọi người, nhưng mà đời này, con chỉ thích duy nhất người này thôi.”
Cậu thấp giọng nói: “Nếu như con không cùng anh ấy bên nhau, trái tim con cũng không chứa được ai khác.”
“Mẹ cũng không phải là nhất quyết muốn tụi con chia tay.” Mẹ Ôn thấy mắt cậu đỏ lên, gấp rút lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu, đứa nhỏ này từ lúc còn nhỏ đã hiểu chuyện, là đứa con hiếu thuận và nghe lời nhất nhà, chưa bao giờ ngỗ nghịch với bọn họ.
Mẹ Ôn lau nước mắt cho cậu, chua xót nghĩ, đây sợ là không chia lìa nỗi rồi.
“Các con nghĩ kỹ vào, con đường này không dễ đi, nếu đã chọn, thì phải cố mà sống tốt với nhau cả đời, nếu chỉ là xúc động nhất thời, coi như để con oán trách, mẹ cũng sẽ không cho các con bên nhau.”
Ôn Nhuận ôm bà, cố nén chua xót ở mũi, “Con biết, con đã suy nghĩ kỹ rồi.
Sẽ không làm cho mẹ và ba phải lo lắng cho con nữa đâu.”
Mẹ Ôn vỗ vỗ lưng cậu, lại nhìn về phía Diệp Hàn Thanh, hướng về phía hắn phất tay.
Diệp Hàn Thanh di chuyển xe lăn tiến về phía trước, hầu kết lên xuống, ngón tay nắm nhẹ tay vịn, “Dì.”
“Con cũng là một đứa trẻ ngoan.” Mẹ Ôn vỗ vỗ tay hắn, than thở nói: “Các con muốn ở bên nhau, làm người lớn cũng không thể nào ép bọn con chia tay được, nhưng có một vài lời, người làm mẹ như dì phải nói rõ ràng với con, con đừng trách dì bất công.”
“Vâng, dì cứ nói.” Diệp Hàn Thanh trầm thấp đáp lại.
Mẹ Ôn nhẹ nhàng nói: “Con đừng thấy Ôn Nhuận mặt ngoài tính tình rất tốt, thật ra bên trong của nó rất cứng đầu, chẳng khác gì ba của nó cả, lúc mà nhận định rồi thì chẳng tiếc móc cả tim phổi ra.
Nhà cũng chúng ta cũng là gia đình bình thường, thật sự nếu phải cùng con kết thân, coi như là nhà này trèo cao rồi.
Hiện tại người trẻ tuổi các con đang trong lúc tình yêu cuồng nhiệt, thì cảm giác là chướng ngại gì cũng vượt qua được.
Nhưng cuộc đời các con vẫn còn rất dài, sau này vẫn còn mấy chục năm, có lẽ là không biết lúc nào, cảm tình rồi sẽ nhạt dần….”
Diệp Hàn Thanh hé môi như muốn nói gì, lại bị mẹ Ôn ngắt lại, bà nói tiếp: “Con hãy nghe dì nói hết đã.
Không phải là nói các con nhất định sẽ như vậy, chỉ là dì đã sống hơn mấy chục năm, thấy qua rất nhiều sự việc, khó tránh sẽ nghĩ nhiều một chút.
Vợ chồng bình thường, ở bên nhau mấy chục năm, chính là tình cảm mà nhạt rồi, thì vẫn còn có huyết mạch con cháu trói buộc, ồn ào gây gổ rồi cũng qua.
Nhưng mà giống như các con, vừa không có hôn nhân, lại không có huyết mạch, biến cố sau này quá nhiều…”
“Dì nói những điều này, là hy vọng từ nay các con phải sống thật tốt, nhưng lỡ đâu sau này có một ngày nào đó tình cảm đã nhạt rồi, cũng phải chia tay trong vui vẻ.” Mẹ Ôn lo lắng nói: “Dì nói những lời này có lẽ con không thích nghe, nhưng mà đứa nhỏ Ôn Nhuận này là đứa không có mắt nhìn thấu sự đời, các phải tranh thủ dùm nó.”
“Con hiểu ý của dì.” Diệp Hàn Thanh siết chặt hàm, gật nhẹ đầu, trịnh trọng nói: “Con biết hiện tại có thề thốt cả đời thì dì cũng sẽ không tin, con đảm bảo với dì, con cùng với Ôn Nhuận sẽ sống thật tốt.
Lỡ đâu…lỡ một ngày nào đó con thay lòng, con sẽ chủ động buông tay, sẽ không làm gì tổn hại đến em ấy.”
Nói cho cùng là do mẹ Ôn vẫn cách thấy thân phận của hai người có khoảng cách quá lớn, Diệp Hàn Thanh có tiền có thế, bà chỉ sợ Diệp Hàn Thanh là nhất thời nông nổi.
Đợi đến lúc sự nông nổi này qua đi, không còn yêu nữa, cuối cùng người không bỏ được lại là con trai của bà.
Hiện tại thì tình cảm hai người sâu đậm, bà không làm được chuyện ép bọn họ chia tay, lại tận lực có thể của bản thân, để chừa một đường lui cho con trai bà.
Lỡ đâu sau này hai người thật sự không ở bên nhau được nữa, hy vọng Diệp Hàn Thanh sẽ nhớ tới lời hứa hẹn hôm nay, từ bỏ cậu, chia tay trong vui vẻ.
“Được, được.” mẹ Ôn vỗ vỗ tay hắn, lại dùng khuỷu tay chạm vào ba Ôn đang im lặng từ nãy đến giờ, “Ba nó, biểu hiện thái độ gì đi chứ.”
Ba Ôn nghệch ra một chốc, càu nhàu nói: “Lời thì bà đều nói hết rồi, bà đều đồng ý rồi, tôi còn cần phải