Edit: Hồng
Beta: Gùa
Có lẽ là bởi vì vừa mới phẫu thuật xong, Ôn Nhuận cảm thấy người đàn ông nằm trên giường bệnh có chút mỏng manh.
Hắn đầu tóc rối tung trên giường bệnh, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, cắt bỏ lông mày mực xếch sắc bén, đôi mắt đen dưới lông mày lộ ra vẻ vui mừng cùng lệ thuộc, đôi môi không chút máu đang mấp máy.
thành một vòng cung nhẹ nhàng.
Ôn Nhuận lấy lòng bàn tay xoa xoa gương mặt Diệp Hàn Thanh, hắn liền híp mắt lại hưởng thụ, giống như dã thú được an ủi.
Ôn Nhuận đột nhiên phát hiện không biết mình trở nên khác trước từ khi nào, chính là một loại thay đổi bây giờ cùng trước kia không giống nhau, đến cậu cũng không nhận ra sự thay đổi, cho đến khi sự thay đổi tinh tế này tích lũy càng ngày càng nhiều, bỗng nhiên một ngày nào đó, khi cậu nghĩ về hình dáng của hắn, cậu sẽ liền kinh ngạc – Diệp Hàn Thanh thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Anh ấy đã thực sự đã thay đổi.
Giữa hai lông mày kéo dài, cả ngày không còn ngưng tụ vẻ trầm mặc, buồn bực nữa.
Ánh mắt đã dịu dàng, không còn như vực sâu hàn băng luôn toát ra sự lạnh lẽo, thậm chí ngay cả đôi môi hình kim cương cũng mềm mại hơn rất nhiều, mỗi một lần hôn cậu, Diệp Hàn Thanh đều sẽ cẩn thận và quý trọng nâng niu …
Giọng nói của Diệp Hàn Thanh không giống vẻ lạnh lùng mà Ôn Nhuận năm năm sau mới gặp, càng không giống làn gió xuân nhẹ nhàng giống của năm năm trước.
Nếu nói chính xác hơn, thì giống như hắn của năm năm trước và hắn của năm năm sau cuối cùng đã hòa làm một.
Bây giờ Diệp Hàn Thanh giống như dã thú nhẹ nhàng ôn nhu thu hồi móng vuốt của chính mình, trong lòng có ánh sáng, nên muốn dùng thứ ánh sáng ấy bao phủ cả thế giới.
“Như thế nào lại cứ nhìn chằm chằm anh như vậy?” Diệp Hàn Thanh bất mãn nhẹ nhàng khẽ cắn đầu ngón tay của cậu.
Ôn Nhuận cong mắt cười, lấy ngón tay ra gõ lên môi hắn, “Đột nhiên em phát hiện anh lại càng đẹp trai hơn nữa rồi.”
Diệp Hàn Thanh thuận thế nắm lấy ngón tay xoa nhẹ hàm răng, mơ hồ không rõ hỏi: “Này có thể được xem như người yêu trong mắt hóa Tây Thi không?”
“Ừ… Như vậy đi.” Ôn Nhuận rút ngón tay ra, không cùng hắn đùa giỡn nữa, nhẹ giọng hỏi: “Anh đói bụng không? Em có làm canh cá đem đến.”
Diệp Hàn Thanh nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt đảo qua đầu ngón tay trắng nõn mềm mại, nói: “Anh rất đói bụng, không có chút sức lực, em đút cho anh đi.”
Một người đàn ông như thế nào mà nói dối cũng sẽ không bao giờ đỏ mặt hay tim đập chân run.
Rõ ràng làm phẫu thuật chính là ở chân, cớ gì tay không còn chút sức lực chứ.
Ôn Nhuận đem canh cá đặt lên bàn, canh cá màu trắng sữa còn bốc khói nghi ngút, mùi thơm ngon xộc vào mũi.
Diệp Hàn Thanh nheo mắt lại, khịt khịt mũi, “Thơm quá.”
Ôn Nhuận ngồi xuống bên giường cầm bát canh, đầu tiên dùng thìa múc canh nóng để kiểm tra nhiệt độ, sau đó múc một thìa khác đưa lên miệng nhẹ thổi, rồi đưa đến bên miệng hắn.
Diệp Hàn Thanh uống canh xong, hai mắt đảo qua đôi môi ngậm nước, đột nhiên nói: “Có chút nóng.”
“Hả? Vẫn còn nóng sao?” Ôn Nhuận có chút kỳ quái, thử nhiệt độ, hẳn là không nóng.
Diệp Hàn Thanh gật đầu, “Ừ, rất nóng, nếu không tin anh em cứ thử lại đi.”
Ôn Nhuận thực sự lại múc một thìa khác để kiểm tra nhiệt độ, nhiệt độ hơi nóng rất thích hợp, sẽ không bị bỏng miệng.
Nhưng Diệp Hàn Thanh nói nóng nên cậu lại thổi một lúc rồi mới đút cho hắn uống tiếp.
Nhưng Diệp Hàn Thanh uống xong một hớp, vẫn nói là còn nóng.
Ôn Nhuận nhíu mày, tự hỏi: “Tại sao lại nóng? Nhiệt độ vừa phải mà, đợi lát nữa sẽ lạnh mất.”
Diệp Hàn Thanh hơi nhướng mày, khóe miệng ẩn hiện ý cười, cũng có chút nghi hoặc, “Có chút kỳ quái, nếu không em lại uống một ngụm thử xem…….”
Ôn Nhuận theo bản năng lại uống thêm một ngụm, đang ngẩng đầu muốn nói “Thật sự là không nóng chút nào”, lại bắt gặp ánh mắt của Diệp Hàn Thanh, cậu chợt hiểu ra, xấu hổ buồn bực nói: “Anh gạt em!”
“Anh gạt em ở chỗ nào?” Diệp Hàn Thanh nhếch môi nhìn cậu, ánh mắt rực lửa.
“Anh chính là muốn gạt em –” Còn gạt em thế nào thì, Ôn Nhuận không thể nói ra.
Cậu buồn bực khó hiểu tại sao sau ca mổ hắn như thế nào còn không chịu an phận, lại chỉ uống canh cá cũng muốn trêu chọc cậu.
Nhưng cậu thực sự không thể quan tâm đến việc không cho hắn ăn, lại nhìn thấy hắn luyến tiếc.
Cậu phải đành trừng mắt nhìn hắn rồi liếc một cái tức giận nói: “Anh, ăn canh cho tốt đi”.
Lần này Diệp Hàn Thanh ngoan ngoãn mở miệng uống một hơi, nhưng uống xong vẫn phải nhìn chằm chằm Ôn Nhuận, chờ xem Ôn Nhuận đến khi mặt đỏ tai hồng, mới chậm rãi nói: “Anh không có gạt em, mỗi lần em uống rồi đến lượt anh, thực sự là rất nóng …… “
“Không chỉ có miệng anh nóng, mà những nơi khác … cũng rất nóng …”
Ôn Nhuận lúc này cổ cũng đã đỏ bừng, buồn bực trợn to hai mắt, trong lòng như một tầng nước mùa thu, như đang mời gọi.
Diệp Hàn Thanh thở dài, đáng tiếc hiện tại chỉ có thể nhìn.
Sợ rằng sẽ thực sự chọc Ôn Nhuận chạy mất, Diệp Hàn Thanh âm thanh liền nhu hòa, chủ động mở miệng một tiếng “A”, trầm mặc nói: “Anh còn muốn uống.”
Cậu ở trong lòng mặc niệm rằng hắn vẫn là một bệnh nhân, vậy nên cậu không thể sinh khí … Ôn Nhuận liền cố gắng vui vẻ nhiệt tình tiếp tục cho Diệp Hàn Thanh uống canh.
Diệp Hàn Thanh phải đợi vết thương phẫu thuật ở chân lành lại rồi mới được xuất viện, Ôn Nhuận đã gạt bỏ thu xếp mọi công việc để ở lại bệnh viện để tận tình chăm sóc Diệp Hàn Thanh.
Cố Tư Niên vốn dĩ muốn luân phiên chăm sóc Diệp Hàn Thanh với cậu, nhưng Diệp Hàn Thanh rất chán ghét, không khách khí nói “Còn không bằng để cho y tá chăm sóc.”
Cố Tư Niên nhún vai bất lực, thấy hắn cũng đang hồi phục tốt nên cũng không muốn cùng hắn diễn cảnh tình cảm, chỉ ở những lúc rảnh rỗi lại đến thăm hắn, còn lại phần lớn thời gian đều là Ôn Nhuận ở bên bồi hắn.
Quách Tùng Phi và những người khác cũng đem theo giỏ trái cây và hoa đến thăm bệnh.
Ôn Nhuận đi rửa trái cây mang ra, nhìn thấy Quách Tùng Phi đang ngồi ở bên giường liền trìu mến nói: “Ba, từ nay ba sẽ là ba của con.
Con sẽ bỏ hết tiền của con vào thẻ này.
Lần sau nếu có một dự án, hãy cùng nhau kiếm tiền … “
Bộ phim truyền hình mà Quách Tùng Phi đầu tư, sau Diệp Hàn Thanh lại một lần nữa rót vốn, cuối cùng cũng đã quay thành công, vừa phát sóng thì liền nổi tiếng một phen, rating một đường phất lên như gió, Quách Tùng Phi thu được một vố lớn.
Nên lần này đến, một là thăm bệnh, hai là thuận tiện đem đưa hoa hồng lợi nhuận cho Ôn Nhuận cùng Diệp Hàn Thanh.
Quách Tùng Phi ở đằng kia mặt mày hớn hở, không mang một chút đứng đắn, hoàn toàn không có chú ý đến sắc mặt đang đen lại của Thẩm Mục Tuân.
Ôn Nhuận ho khan một tiếng, cắt ngang lời tự quảng cáo nhiệt tình của Quách Tùng Phi, “Mọi người, ăn chút hoa quả đi.”
Quách Tùng Phi còn đang có tâm trạng, liền ân cần bưng đĩa hoa quả đến trước mặt Diệp Hàn Thanh, “Ba, ngài ăn trước đi.”
Diệp Hàn Thanh lạnh lùng liếc nhìn cậu ta một cái, chán ghét quay đầu lại.
Quách Tùng Phi rất phiền muộn, trong lòng thầm thở dài, đùi của ba mình thật sự rất khó ôm.
Phim truyền hình đầu tiên cậu đầu tư kiếm được rất nhiều tiền, nhưng số tiền đó chỉ đủ cho lần đầu tư tiếp theo, nếu xảy ra sự cố giữa chừng, cậu sẽ phải đối mặt với việc đứt dây chuyền vốn lần nữa, vì vậy Quách Tùng Phi muốn tìm một nơi đáng tin cậy phía bên đối tác.
Hiện tại cậu ta đã nghĩ rõ ràng, nếu muốn ba chấp nhận Thẩm Mục Tuân, trước tiên phải sống theo cá tính của chính mình, nếu không ba cậu sẽ đóng băng thẻ tín dụng.
Lần này về nhà, thái độ của ba rõ ràng là buông lỏng hơn, Quách Tùng Phi cảm thấy chỉ cần mình tiếp tục lập được một số thành tích, việc đưa Thẩm Mục Tuân vào nhà họ Quách cũng không phải là mơ.
Sau khi suy nghĩ, Quách Tùng Phi cho rằng việc đầu tư vào phim điện ảnh và phim truyền hình kiếm được hũ vàng đầu tiên là rất tốt, nhưng hiện tại cậu đang thế đơn lực mỏng, ba cậu ta chỉ chờ cậu ta đầu hàng, anh trai thì không dám giúp, cậu ta chỉ còn tìm đủ mọi cách để bám lấy đùi to của Diệp Hàn Thanh.
Quách Tùng Phi trong lòng thầm đau, nhưng lại nghe Lục Trạm cười hí hí: “Quách Tùng Phi, cậu gọi là Diệp Hàn Thanh là ba, thì Ôn Nhuận cũng chính là ba nhỏ của cậu sao? Vậy có phải cậu cũng phải gọi tôi một tiếng “bác”hay không?”
Quách Tùng Phi híp mắt, tức giận nói: “Lục Trạm, anh có phải muốn đánh nhau hay không!”
Lục Trạm liếc nhìn một cái liền nhìn thấy cái mặt đen xì của Thẩm Mục Tuân, dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa nói: “Tôi sẽ không thèm đánh với cậu, tự nhiên cũng sẽ có người tới thu phục cậu.”
Quách Tùng Phi theo tầm mắt của Lục Trạm nhìn về phía Thẩm Mục Tuân, liền nhìn thấy Thẩm Mục Tuân đối với cậu cười cười.
“……”Đệch! Nhất thời đắc ý, quên rằng Thẩm Mục Tuân cũng đang ở đây.
Quách Tùng Phi siết chặt cái mông, căng