Hạ Nguyệt mở cửa phòng, cô ta vừa nghe được đối thoại của hai người, nhưng cô ta không áy náy mà chỉ sợ hãi.
Cô ta ngửa đầu nhìn Hạ Đức, kinh hoảng hỏi: "Hạ Thuần sẽ không dám nói bậy ở bên ngoài đi?"
Nhất trung với tam trung chỉ cách nhau một khoảng, cô ta còn có rất nhiều bạn bè ở tam trung, nếu sự việc này nháo lên ở đó mọi người ở nhất trung cũng sẽ biết.
Trong cái nhà này, cô ta như một công chúa Bạch Tuyết ở trong căn phòng lớn, sinh hoạt thoải mái, Hạ Thuần lại là cô bé lọ lem, là kí sinh trùng sống kí sinh lên nhà của bọn họ, thân phận của hai người không thể bị hoán đổi?
Thời tiết rõ ràng lạnh nhưng Hạ Đức trán đổ mồ hôi ròng ròng, sắc mặt tái nhợt nói: "Sẽ không, nó không có cái gan này, nó sẽ không nói.
Nguyệt Nguyệt, con đi học mau đừng nghĩ nhiều"
Hạ Nguyệt thất thần gật đầu
Hạ Đức cùng Hạ Nguyệt nói: "Hôm nay con tự đi học, ba không đưa con đi được"
Hạ Nguyệt vẫn là gật đầu
Hạ Đức lo lắng sốt ruột mà trở lại phòng ngủ chính
Liễu Tú Quyên ngủ như chết, vừa rồi không nghe được động tĩnh.
Giờ mới thức dậy vừa mặc áo khoác lông vũ vừa đắc ý hỏi Hạ Đức: "Nha đầu chết tiệt kia chắc lại cầu xin anh chứ? Nếu không phải do em đi làm quá mệt mỏi thì sẽ không ngủ quá lâu đến vậy.
Phải nhìn tận mắt con nhỏ đó cúi đầu mới hả giận"
May mắn bà cô này không nhìn thấy, bằng không liền tức chết
Hạ Đức ủ rũ cụp đuôi mắt nói: "Con bé nói mua cho nó điều hòa, còn nữa về sau đưa hết tiền cơm cho nó"
Liễu tú Quyên dừng tay kéo khóa áo, thanh âm thập phần bén nhọn: "Anh nói cái gì? Anh lặp