Hạ Thuần ngồi phía trước Cát Long Đào, cô cảm giác bàn phía sau duỗi chân ra đằng trước liền lặng lẽ xô dịch ghế sang một bên.
Hạ Thuần tuy rằng ngồi ở bàn thứ hai từ dưới lên nhưng cô cũng không giả bộ học bài mà là thực sự học tập.
Cô học lớp thường, thành tích cũng không nổi trội nhưng tại lớp này mỗi lần thi cô đều có thể lọt vào top 10.
Hạ Thuần ở sơ trung cao tầm 1m65, lên cấp 3 lại gần 1m70, so với trong lớp tính là cao, bình thường lại không thích nói chuyện, không phát biểu bài nên dần chuyển xuống bàn cuối ngồi cùng những học sinh kém khác.
Tiếng chuông tan học vang lên.
Hạ Thuần đứng dậy nhìn thoáng qua danh sach học sinh đi trễ ở bảng đen
Học sinh đến trễ đều phải phụ trách vệ sinh trực nhật
Không ngoài ý muốn, Hạ Thuần thấy được tên của mình nhưng lại không thấy được tên của Cát Long Đào
Phàn Đông Châu rõ ràng bao che cho Cát long Đào
Hạ Thuần trở lại chỗ ngồi trầm tư một lát thấp giọng kêu: "Đậu Đậu"
Phó Văn Thanh vốn muốn đi ngủ nhưng lại không ngủ được, càng muốn ngủ lại càng không được, vô duyên vô cớ nằm im một tiếng đồng hồ.
Anh mơ hồ nói không rõ ràng: "Làm sao vậy?"
Hạ Thuần được đáp lại cảm thấy cao hứng, liền thấp giọng xin lỗi: "Tôi làm phiền anh ngủ sao?"
Phó Văn Thanh giọng tỉnh táo hơn ban nãy hơn liền