Lúc này, bên ngoài phòng học ồn ào tiếng thu dọn thiết bị và tiếng mọi người cười đùa, tạm biệt nhau.
Lạc Đường nghĩ là mình bị ảo giác rồi.
Cô thực sự không có ý lấy việc này làm đề tài nói chuyện. Buổi chiều, đạo diễn Trần nói chuyện với cô và hỏi cô dự định sẽ làm gì, phim tiếp theo ý tưởng thế nào.
Sau đó, ông lại cười nói, cô gái nhỏ mà mị lực lớn, Tô Diên quay phim nhiều năm như vậy mà lần đầu tiên ông thấy anh nói sai thoại một cách khó hiểu thế.
Lạc Đường lúc ấy rất bất ngờ, bây giờ nhớ đến những gì đạo diễn nói, nhịp tim của cô lại đập nhanh kỳ lạ.
Cô nghĩ với tính cách của Tô Diên, anh sẽ chỉ “Ừm” rồi nói “Do lỗi của anh”, không ngờ…
Anh lại nói.
Anh cố ý.
Xa cách nhiều năm, đã lâu rồi Lạc Đường không trải qua cảm giác này.
Bởi vì một câu nói, bởi vì hạnh phúc, mà tim đập loạn, tay chân run rẩy.
Lần gần nhất, là lúc cô còn học ở Mỹ, vô tình thấy tên “Tô Diên” được đề cử tại một Liên hoan phim quốc tế.
Lần trước nữa, là khi bạn thân Lý Ý ôm cô nói, em yêu, video bộ sưu tập của chúng ta lọt top trending trên youtube rồi.
Còn bây giờ, là khi anh nói câu “Anh cố ý đấy”.
Lạc Đường muốn nhớ lại cảnh tượng lúc anh nói sai thoại ấy, nhưng cô phát hiện mình không nhớ nổi.
Chỉ nhớ biểu hiện của anh khác với mọi khi, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường mà lật ngược lời thoại, làm cả cô và mọi người sợ ngây ra.
“Anh bảo…” Giọng Lạc Đường khàn khàn: “Anh… cố ý ạ?” Ngừng một chút, cô nói thêm: “Anh cố ý nói sai thoại?”
“Ừ.” Tô Diên gật đầu rất tự nhiên.
“Anh tại sao lại…”
Tô Diên đã sớm dự đoán được phản ứng của cô, hơi cúi đầu cười: “Bời vì cảnh tượng hôm đó khiến anh nhớ đến lúc cấp 3.”
“…”
Đây là lần đầu tiên Tô Diên chủ động nhắc đến quá khứ của họ.
Khuôn mặt thanh thoát của anh được nắng hoàng hôn bên ngoài chiếu vào, càng thêm góc cạnh, có chiều sâu, lúc anh ngước lên, tròng mắt màu nâu như lóe sáng, Lạc Đường ngơ ngác nhìn anh nói: “Em lúc đó hỏi có thể làm bạn cùng bạn với anh không, lời thoại của Thi Âm cũng giống y hệt.”
“Lúc đó anh đồng ý, nên lúc quay phim,” Tô Diên đột nhiên cong môi: “Cũng không muốn từ chối em.”
“…”
Anh nói rất chậm, âm lượng nhỏ nhẹ, giọng nói này rót vào tai, thật sự là…
Rất dịu dàng.
Lạc Đường cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, như con nai sợ hãi muốn đâm đầu vào tường, Tô Diên lại gọi tên cô.
“Lạc Đường.”
“Dạ?”
“Nếu hồi cấp 3 anh từ chối, không cho em ngồi cùng,” anh cười trêu chọc, “Thì em có khóc không?”
“…Dạ?”
Lạc Đường còn đang dắm chìm trong bầu không khí tràn đầy hòi ức, ngơ ngác nhìn góc nghiêng đẹp đẽ của anh.
Nhận ra anh đang đùa, cô đột nhiên bùng nổ: “Đương nhiên là không ạ! Em có mít ướt thế đâu?”
“…”
Tô Diên không nhúc nhích, nhìn cô gái nhỏ trước mặt hếch cằm lên, giọng điệu cực kỳ tự tin: “Giáo viên đã cho em ngồi đấy rồi nhé! Anh có đồng ý hay không thì em vẫn là bạn cùng bàn với anh thôi! Nể mặt anh nên em mới hỏi thôi nhớ!”
“…” Tô Diên bật cười, gật gật đầu: “Ừm, hóa ra là thế.”
Cái anh này, giọng kiểu gì đấy!
Lạc Đường còn muốn nói tiếp, nhưng Tô Diên lại chuyển đề tài: “Em vừa bảo muốn đóng >, chọn được nhân vật yêu thích rồi à?”
“Vâng ạ!” Lạc Đường lập tức tỉnh táo tinh thần: “Em thích vai bạch nguyệt quang của tướng quân!”
Tô Diên sửng sốt: “… Bạch nguyệt quang?”
“Là nữ phụ Cầm Lạc ấy ạ,” Lạc Đường nhớ đến kịch bản, vui vẻ: “Cầm Lạc còn là công chúa cơ ạ! Nàng và tướng quân là thanh mai trúc mã của nhau, tướng quân vẫn luôn yêu nàng, mặc dù kết cục có hơi đau khổ, nhưng nàng mãi ở trong lòng tướng quân.”
Lạc Đường suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Tính cách của cô ấy là kiểu công chúa nhỏ hoạt bát, dễ thương, thích quấn lấy tướng quân,” cô không biết xấu hổ gật đầu: “Ừm, em nghĩ em sẽ diễn đạt!”
Nói đến đây, Lạc Đường nhớ đến một người.
Không biết Du Tinh Nhan nhìn trúng vai nào…
Nghe cô ríu rít nói một đoạn dài, Tô Diên mới hỏi: “Sao lại gọi là bạch nguyệt quang? Danh từ riêng à?”
Lạc Đường: “……”
Không phải đâu anh ơi, anh bắt wifi ở làng nào đấy?
Bạch nguyệt quang mà cũng không biết nghĩa là gì?
“Kiểu, yêu mà không được bên nhau ấy…” Lạc Đường suy nghĩ một lúc, cảm thấy mấy chữ này giải thích tương đối sát nghĩa: “Kiểu rất yêu rất yêu nhưng lại không có khả năng có được, hoặc là bời vì nguyên nhân gì đó mà không thể có được, nhưng sẽ khắc ghi trong lòng cả đời, em hiểu bạch nguyệt quang như thế đấy.”
“Ây! Anh ơi, mình ra ngoài đi,” nói xong, Lạc Đường nhìn thoáng qua bên ngoài phòng