Tôi yêu nhất là bản thân, cũng ghét nhất là bản thân.
Có thể vì vết thương nhỏ mà rơm rớm nước mắt, có thể mặt không đổi sắc mi mắt không nháy một cái đắp lá cây đau xót cầm máu lên vết thương khuyết mảnh thịt đang chảy máu ròng ròng, có thể yếu ớt đến nỗi không mở được nắp chai, có thể giữa trời mưa bão gió lớn một tay cầm ô vững chắc thản nhiên đi.
Đôi lúc không hiểu được thật ra mình là người thế nào? Đôi lúc cảm thấy vô cùng mờ mịt, rốt cuộc bản thân là lương thiện hay ác độc? Rốt cuộc là người thông minh hay thực ngốc nghếch? Rốt cuộc là người nhát gan hay một kẻ điên không màng sống chết? Bất quá, tôi cũng rất tỉnh táo để nhận ra sự điên của mình, chỉ là căn bệnh thần kinh nho nhỏ, tôi vẫn giữ được cảm giác tỉnh táo dù một mặt nào đó khá điên cuồng, người điên tỉnh táo có lẽ là cảm giác này đi? Giống như trong thân xác nhỏ bé này có hai linh hồn song song tồn tại, một cái ngốc nghếch ấu trĩ, một cái lạnh lùng thâm trầm, không biết đến điểm nào thì sẽ xuất ra cái nào, tổng thể hỗn độn lại thành tùy hứng.
Tính cách tùy hứng này hoàn toàn khác biệt với tính cách của tôi trước đây.
Có đôi lúc cảm thấy thực bỡ ngỡ với bản thân của hiện tại.
Lúc trước tôi với bên ngoài khá hoạt bát, nghịch ngợm, tuy nhiên lại có nguyên tắc của mình, giờ lại trở thành một tính cách hoàn toàn khác, không có bất cứ nguyên tắc nào rõ ràng, vô cùng tùy hứng, giới hạn cho một vài thứ cũng thay đổi.
Tùy hứng đến bản thân tôi bực mình.
Tùy hứng đến tạo cho người khác cảm giác muốn mặc kệ, hóa ra ‘tùy hứng’ là hai từ mang đến thật nhiều thoải mái.
Có thể sẽ có người cảm thấy hai chữ này là một phiên bản khác của ngỗ nghịch, không biết điều hoặc là đáng ghét.
Từ lúc tính cách tôi phát triển theo hướng này, cuộc sống trở lên dễ thở hơn bao giờ hết.
Tất nhiên là sẽ có người chịu đựng sự tùy hứng của mình.
Hoặc là mặc kệ, hoặc là chiều theo, gia đình tôi là mặc kệ, tôi muốn làm gì thì làm, dù sao mắng chửi đánh đập chán thì tôi cũng sẽ không làm theo những thứ tôi không muốn, còn bạn thân là chiều theo.
Tôi cảm thấy thật khó hiểu, rõ ràng là không thích tôi nhưng cậu ta lại chiều theo ý tôi một cách kỳ lạ.
Là áy náy? Hay dần quen? Hoặc là tôi còn giá trị lợi dụng? Tôi thử giới hạn của cậu ta với mình, có một lần tôi cãi nhau rất gắt cậu ta hất tay tôi, tôi mất thăng bằng loạng choạng ngã, ngoại trừ lần đó, cậu ta đều tùy ý nghe tôi mắng mỏ, đánh đập.
Tôi đánh cũng sẽ không nặng tay, đều sẽ giữ lại lực.
Có hôm cậu ta sẽ đưa tôi về trời tối, sẽ làm tài xế đưa tôi đi học nếu tôi nhờ vả, sẽ yên lặng nghe tôi ngồi nói nhảm với lũ bạn, mùa đông sẽ ủ ấm chân tôi bằng cho tôi ngồi bàn dưới, để chân lên phía mông và trùm áo khoác lên,...!Bọn trong lớp vẫn râm ran đồn mối quan hệ của chúng tôi, nhưng hơn ai hết người trong cuộc, chúng tôi không là gì cả, có thể nhìn sẽ cảm thấy thật mập mờ, sự thật lại cái gì cũng không có.
Cậu ta vẫn thay người yêu như thay áo, tính đào hoa đôi khi vẫn không từ bỏ mà ngựa quen đường cũ bắt cá nhiều tay.
Ngoại trừ thi thoảng giễu cợt cái tính trăng hoa của cậu ta thì tôi đều sẽ không để ý, cảm giác trong lòng đều là một khoảng mờ nhạt, có lẽ tôi từng thích cậu ta đi, nhưng chỉ là cậu ta của khi đó, thời gian trôi nhanh đến nỗi tôi không kịp thích ứng với sự thay đổi của cậu ta, đến nỗi không để ý một chút, ‘người mình từng thích’ đã thành người của quá khứ mất rồi.
Đáy mắt tôi là một mảnh bình tĩnh, thực bình tĩnh, những thứ tồi tệ bản thân cảm nhận trước kia một mực giữ trong lòng cũng có thể thản nhiên nói ra, dù cậu ta tỏ vẻ áy náy xin lỗi nhưng tôi cũng chỉ cười cười, bất quá