Câu chuyện của tôi và người đó ngập ngừng, đứt quãng và đôi khi khó hiểu qua âm thanh phát ra từ điện thoại, dịch âm không đúng lắm, tôi và người đó chỉ có thể hiểu được mang máng nội dung câu nói của nhau.
“Sao lại chạy giữa trời mưa vậy? May mà trông em có vẻ không ướt lắm, nhà em ở đâu vậy? Không biết tiếng nhưng đi lung tung như vậy, em liều thật đó”
“Em không biết.
Chỉ là chạy rất lâu rồi gặp được anh.”
“Em không biết sao? Hay anh dẫn em vào đồn cảnh sát để họ tìm người thân giúp em nhé? Trẻ con đi lạc nguy hiểm lắm!”
“Họ không tìm được đâu.” Tôi cười, trong lòng có chút u ám, đưa tay ra đón lấy giọt nước mưa, nước mưa xuyên qua tay tôi rơi xuống nhưng có vẻ người đi bên cạnh tôi không nhận ra điều đó
“Trị an khu này rất tốt đó! Chúng ta vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành, em có vẻ còn nhỏ hơn anh nhiều, ra ngoài không có người lớn lại đi lạc như thế này, đáng thương quá!”
Đáng thương? Tôi ngẩng mặt lên nhìn người đó.
Người đó rất cao, mái tóc dài trông buồn cười nhưng có vẻ như là mốt hiện tại, ăn mặc thoải mái, giọng rất hay, dịu dàng với người xa lạ như tôi.
Người đó một tay cầm ô, một tay xách đồ, ô nghiêng về phía tôi khá nhiều nên phía bên áo kia bị nước mưa tạt vào ướt hết.
Góc nhìn của tôi chỉ thấy được nửa khuôn mặt, vẻ đẹp của người đó như tỏa sáng vậy.
Dịu dàng quá!
“Anh?”
“Ah?”
“Năm nay là năm bao nhiêu vậy?”
“Em quên cả năm rồi sao? Thế thì rắc rối lớn rồi đó, phải mau chóng tìm người nhà chứ như vậy nguy hiểm lắm, đợi chút nhé, anh lên kí túc xá đưa chút đồ rồi xuống đưa em đi”
“Năm nay là năm bao nhiêu vậy?” tôi lặp lại câu hỏi một lần nữa
“Ah anh xin lỗi, năm nay là năm 2013”
2013? Tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm, rõ ràng tôi cảm nhận được ‘hiện tại’ của tôi không phải 2013, nhưng lại cảm thấy một phần ‘đúng vậy, hiện tại là 2013’.
Hai luồng suy nghĩ này va chạm trong suy nghĩ của tôi, thật khó chịu!
“Đi cùng anh đến