Thi thoảng anh rảnh rỗi sẽ trò chuyện với tôi, tiện thể giúp tôi kiểm tra một số lỗi phát âm.
Bởi tôi học vẹt nên phát âm không thật sự tốt, sẽ mắc lỗi tùm lum.
Anh rất thích nghe nhạc, thích hát, thích những bản nhạc ballad nhẹ nhàng.
Tôi không làm phiền anh những lúc tập luyện, cũng chưa từng ghé kí túc xá của anh.
Bốn người bạn cùng phòng anh cũng không biết sự tồn tại của tôi, có lúc họ thấy tò mò tại sao anh hay lên sân thượng lúc rảnh rỗi thế, nhưng lúc họ lên ‘đánh úp’ đều thấy anh đang ngân nga nên cho rằng anh đang luyện âm.
Sẽ có những chuyến đi tour các nước để kiếm tiền, gia tăng độ nổi tiếng, ngoài ra sẽ đi quay video, lên ý tưởng cho album tiếp tới, học nhảy,....!Chỉ cần có cơ hội, có hy vọng, họ đều sẽ bỏ 100% nỗ lực, công sức ra để đổi lấy thành công.
Tiếc là, đã tạo thành một cú hit lớn ngay lúc ra mắt, lại sai lầm trong định hướng lối đi tương lai của nhóm.
Cả năm người đều vô cùng tài năng như vậy cứ thế chìm dần vào quá khứ.
Trên đời này luôn xảy ra những chuyện đau lòng lại bất lực như vậy.
Sau chuyến đi diễn ở vài nước, anh trở về với khuôn mặt mệt mỏi,người lại gầy đi một vòng, nhưng có cơ hội được biểu diễn nên tâm trạng anh rất tốt, lương hàng tháng cũng tăng lên.
Anh có nói rằng lần này sẽ được nghỉ ít ngày, cả nhóm sẽ đi ăn thịt nướng, anh rất vui.
Cởi bỏ lớp trang điểm đậm ra, anh cũng chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm chưa đến tuổi trưởng thành, trong sáng, đáng yêu.
Tôi thích nhìn thấy anh cười, cảm thấy vô cùng dễ chịu, như dòng nước ấm áp chảy qua trái tim vậy.
Tôi thích nghe anh hát, ngồi yên lặng nghe anh hát vu vơ.
Anh mắc chứng sạch sẽ, rất hay dọn dẹp, tôi hay giúp anh làm một số chuyện đơn giản trong khả năng của mình.
Tôi có thể chạm vào vật, dần dần cảm nhận được vật, có thể nhấc một số đồ vật, nhưng bởi lo lắng về vấn đề sẽ dọa sợ người khác nên tôi rất ít khi làm những hành động như vậy.
Ngày qua ngày, tôi không có khái niệm về thời gian, không biết đã trải qua bao nhiêu ngày, chỉ cảm nhận được thông qua quan sát mọi thứ xảy ra xung quanh mà thôi.
Ví dụ như mọi người đã bắt đầu mặc quần áo ấm, thở ra khói khi nói chuyện với nhau, có nhiều quán bánh gạo cay, nhìn thấy nhiều người xuýt xoa trước cái cay nóng của đồ ăn, cổ quấn khăn thật dày...!tôi biết mùa đông đã đến rồi.
Trên sân thượng có một góc nhỏ, tôi hay gặp anh ở đó, nhưng không phải lúc nào cũng gặp, có những lúc anh ở trên đó nhưng tôi lại ra ngoài.
Chỉ có cuối tuần cố định một ngày anh sẽ ngồi trò chuyện với tôi, không bao giờ lỡ hẹn, nếu như có việc gấp anh sẽ báo trước cho tôi.
Tôi không có cảm giác an toàn, có lẽ anh biết điều đó, tuy không nói ra nhưng tôi cảm thấy thật ấm áp.
Tôi cũng sẽ kể cho anh rất nhiều câu chuyện mà mình đã chứng kiến trong lúc quan sát thế giới bên ngoài, có vài chuyện không hiểu anh sẽ giải thích cho tôi.
......Trời về đêm, nhiệt độ giảm xuống, tôi nhìn thấy anh cố kéo cái cổ áo cao hơn, run run trước cơn gió lạnh, ngồi một góc trên ghế.
“Hay là vào trong đi anh, ngoài này lạnh.”
“Em cảm nhận được lạnh rồi sao?” anh quay lại nhìn tôi cười hỏi
“Không, em đoán, nhìn anh trông như đông cứng đến nơi rồi”
“Hôm nay luyện tập về hơi muộn, anh vừa ăn xong liền lên đây luôn”
“Cảm ơn anh”
“Cảm ơn cái gì chứ?”
“Từ trước đến nay, anh là người duy nhất đối xử với em tốt như vậy”
“Có lẽ do em không nhớ được lúc còn sống thôi, có lẽ trước đó có người đối xử với em thật tốt, Cezy của chúng ta ngoan như này cơ mà!” anh cười xoa xoa đầu tôi
“Trùng hợp là anh lại là người duy nhất chỉ thấy một mình em” tôi cười “Hôm nay em đã đi dạo ở sông Hàn, cũng đi theo những người tập thể dục nữa”
“Em thậm chí không cảm nhận được thời tiết, cũng không bao giờ cảm thấy đói, ghen tị thật đó”
“Có gì mà ghen tị