Ngồi lắc lư đến chiều thì tôi đến trung tâm thành.
Nhảy xuống xe ngựa, vươn vai một cái, lấy tinh thần xong tôi sải bước vào quán nước gần đó, Hiên yên lặng đi phía sau tôi, nhìn giống hệt hai anh em đang đi dạo chơi.
“Khách quan đến từ nơi khác sao?” tiểu nhị rót nước cho tôi xởi lởi hỏi
“Đúng vậy, đi qua Chấn Đông thấy thú vị nên ghé chơi” tôi đảo cốc trà, đưa lên miệng nhấp một ngụm, thả một viên bạc vụn trên bàn, vẫy tay gọi tiểu nhị ghé tai xuống “Ở đây có những cảnh nào đẹp?”
“Cảnh đẹp thì vô số” tiểu nhị nhận bạc, nụ cười cũng tươi rói hơn “cảnh chợ đêm náo nhiệt vô cùng, hoàng hôn trên biển,...!công tử có thể tùy ý dạo chơi”
“Chấn Đông từ một thành nghèo khó trở nên giàu có một phương thật khiến người ta khâm phục”
“Ai da, chẳng phải công lao đều là thành chủ sao” tiểu nhị đắc ý “từ khi ngài ấy lên làm thành chủ, nơi đây đã thay đổi toàn bộ, ngày trước có kẻ phản kháng cách làm của ngài ấy đều bị đàn áp mạnh mẽ, sau đó vài năm cả thành phồn vinh như thế này, người dân ở đây ai cũng tôn ngài ấy lên làm thánh thần sống”
“Thánh thần sống à” tôi xoay xoay cái chén cười nhẹ
“Công tử không biết đó thôi, ở đây mọi người còn truyền tai nhau là sau khi thành chủ phu nhân sinh con xong thì nơi đây mới thay đổi tốt đẹp như vậy, con trai thành chủ năm nay vừa tròn mười bảy, thân hình cao lớn, mặt ngọc mày ngài, xinh đẹp như hoa”
Phụt.
Tôi phun nước trà ra, sao lại dùng từ như thế để miêu tả con trai chứ? Miêu tả như thế này cũng hơi quá rồi
“Công tử đừng ngạc nhiên thế chứ, ai cũng cảm thấy vậy, chỉ là không dám nói ra thôi, chỉ cần gặp ngài ấy đều sẽ có cảm giác như vậy”
“Thú vị đấy, vậy con trai thành chủ ở đâu? Ta muốn kết giao một chút xem lời đồn của dân có phải sự thật không?”
“Ngài ấy rất thích ngắm hoàng hôn trên biển, nếu công tử có duyên ắt sẽ gặp được”
“Được rồi, ngươi đi làm việc đi”
“Vâng” tiểu nhị cúi thấp đầu, vắt khăn lên vai đi làm việc khác
Tôi đảo chén trà khác, quay sang nhìn Hiên trầm ngâm, đưa một khối điểm tâm trước mặt anh
“Đang nghĩ gì vậy?”
“Tự dưng có cảm giác người này rất nguy hiểm” anh nhận khối điểm tâm, từ tốn cho lên miệng
“Kẻ tài giỏi có kẻ nào không nguy hiểm” tôi cho cả khối điểm tâm vào miệng, phồng má nhai nhai “phải gặp mới biết được”
“Em đó” anh nhìn tôi lắc đầu cười dịu dàng “Sinh trong luật lệ nhưng không có luật lệ nào ảnh hưởng được em”
“Có, có lão hồ ly, em