Hồng y đỏ rực, tôi thúc ngựa chạy đến cổng thành phủ, nhảy xuống yên ngựa.
Tên lính canh ngăn cản lại, không cho tôi bước vào.
Hiên chạy phía sau, nhanh chóng đuổi kịp bước chân của tôi.
Chúng tôi tạo ra tư thế mạnh mẽ ngang ngược, sét đánh ngang tai tiến lại cánh cổng gỗ
“To gan! Công chúa đến không tiếp đón lại dám ngăn cản!”
“Đất khỉ ho cò gáy này, ở đâu ra công chúa!” tên lính canh quát lại
“Gọi La Châu thành chủ ra đây.
Bổn công chúa không có kiên nhẫn nhiều đâu.” Tôi nhướn mày, bên hông treo lệnh bài, ánh sáng chiếu vào lệnh bài càng trở lên rực rỡ.
Hai tên lính canh nhìn nhau rồi một tên chạy vào thông báo.
Một lúc sau, một lão đội mũ quan lật đật chạy ra, quần áo xộc xệch.
“Vị cô nương này, làm sao để chứng minh cô là công chúa?” lão dè dặt hỏi
“Lão cha ta là Hoàng đế đã đủ chưa?”
“Vị cô nương cứ đùa, ta có thể xem thẻ bài được không?”
Tôi tháo thẻ bài bên hông đưa cho lão, bên trên có ấn ngọc tỷ cùng tên hiệu lão hồ ly tự tay viết cho tôi.
Thành chủ tay run run trả lại thẻ bài rồi quỳ xuống hành lễ
“Di Minh công chúa hạ giá, tiểu nhân có mắt không nhận ra, mong công chúa lượng thứ”
Đám lính phía sau vội vàng hành lễ theo, tôi phẩy tay
“Bình thân, lần này ta ghé qua vài ngày, có công việc, sắp xếp cho ta và vị này một chỗ nghỉ ngơi.
Có chuyện muốn hỏi ông đó!”
“Công chúa, mời.
Thành phủ nghèo nàn không được đầy đủ như kinh đô, vẫn mong công chúa không chê”
Tôi gật đầu, Hiên đi phía sau im lặng.
Hiên chưa vào quan trường, không có một danh hiệu nào, ngoại trừ làm bạn với tôi lâu năm, lão hồ ly cũng không đả động gì, tránh cho người khác coi nhẹ, tôi quyết định không giới thiệu, để người khác đoán già đoán non, dù sao khi không biết người ta thường nghĩ đến những gì cao siêu, thần bí, không dám khinh thường tùy tiện.
Thành phủ không rộng lắm, có núi giả, cây cối, cũng coi tàm tạm.
Tôi ngồi ở phòng tiếp khách, thành chủ phu nhân, gia mẫu cùng con cái đợi sẵn, lần lượt hành lễ.
Tôi gật đầu, nhắc nhở rút gọn lễ tiết, tôi đến đây là để làm việc, không phải dạo chơi.
Trong phủ trước thế nào thì cứ tiếp diễn làm thế đó, hoàn thành việc xong tôi sẽ rời đi.
“Di Minh Công chúa, phòng của ngài đã chuẩn bị xong” La phu nhân cúi đầu nhỏ nhẹ nói “còn vị này là...?”
“Một sân đó là đủ rồi, ta sẽ phân phòng ra, không cần người hầu hạ.” Tôi gật đầu với La phu nhân rồi