Thành chủ phủ.
Tôi vừa nhảy xuống ngựa thì cũng là lúc quan lại đang đi ra, cả đám người đang cười nói rôm rả im bặt, nhìn nhau rồi lại nhìn tôi xem nên phản ứng như thế nào.
Tôi phẩy tay, đi thẳng vào trong, lính canh cửa không nhận ra tôi nhưng thấy thái độ của quan lại cũng không dám lên ngăn cản.
Trên đất nước này, chỉ có một họ Quân Dạ duy nhất là vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia, một dòng độc đinh, không còn người ngoài nào khác mang họ này.
Khi tôi nói ra họ của mình thì quan lại cũng hiểu vấn đề rồi, không cần giải thích rõ ràng, nhiều chuyện chỉ nên ngầm hiểu là được.
“Tham kiến công chúa” La thành chủ vội chạy ra chắp tay cúi đầu hành lễ
“Lão La, Hiên ở đâu?” tôi gật đầu hỏi
“Hoàng tướng quân đang nghỉ ngơi trong sân nhỏ thưa ngài”
“Đã biết, cảm ơn nha”
“Công chúa đi thong thả”
Tôi cầm thuốc vào trong sân nhỏ, Hiên đang ngồi dưới gốc cây, nhắm mắt nghỉ ngơi, trên bàn là một giỏ anh đào đã rửa sạch.
Tôi ngồi xuống ghế đối diện, đặt thuốc lên bàn
“Anh đào nhỏ, em về rồi”
“Ừm” tôi hắng giọng “đưa tay đây”
Hiên ngoan ngoãn đặt tay lên bàn, tôi cầm lấy, kéo tay áo lên, băng cũng đã lâu rồi, có vết bẩn, tôi tháo băng, cằn nhằn
“Băng lâu như thế rồi mà anh không thay thuốc”
“Chờ em”
Lời mắng đang đến miệng thì nghẹn lại, tôi tủm tỉm cười, nhẹ nhàng lau miệng vết thương, rắc thuốc rồi băng băng mới lại, cẩn thận thắt một cái nơ xinh xắn
“Cô gái đó là sao?”
“Oan uổng” Hiên giơ tay xin hàng, tôi đè lại tay anh “hôm đó anh vào rừng tìm thuốc, tiện thể săn thú, là con sói đó nhào vào anh, anh chỉ phòng bị thôi, không ngờ đúng lúc đó nó cũng đang tấn công người khác, bị thương một chút, nhưng có một bộ da cực đẹp, anh sẽ làm cho em áo khoác mới vào mùa đông”
“Em đâu có thiếu áo, mấy chuyện này để cho tú nương làm là được rồi”
“Vậy đâu có thể bằng áo anh làm được?”
“Được được, em sẽ xem anh làm áo, anh mà không làm thật đẹp em sẽ khiển trách”
“Đã rõ!”
Tôi tủm tỉm cười, nhìn cánh tay băng của anh, đau lòng nói
“Lần sau không được như