Càng đi về hướng bắc, tuyết rơi càng dày.
“Hiên, cẩn thận”
“Anh biết, em có nhận ra điều gì không?”
“Không khí không đúng cho lắm, em cảm thấy mùi nguy hiểm, có sát khí”
“Anh cũng thấy vậy, nhưng vấn đề nằm ở đâu?”
Tôi ghìm cương ngựa, nhìn xung quanh, thần kinh căng thẳng, máu lại lạnh muốn đóng băng.
Cả một mảng trời tuyết trắng.
“Có mai phục, chạy”
Hiên nói nhỏ một tiếng, quay ngựa chạy, tôi theo sát Hiên.
Phía sau quân mai phục lộ ra liều chết đuổi theo.
Tôi đang cỡi ngựa chạy bỗng dưng con ngựa kêu lên một tiếng đau đớn, cả trời đất quay cuồng, ngã sụp xuống tuyết.
Anh hoảng hốt quay lại đỡ tôi lên, bả vai tôi đau đớn nhưng sát khí làm tôi tỉnh táo, tôi không thể kéo chân anh được, ngựa trúng tên, quân phía sau đang tiến sát dần.
Nén đau đớn, tôi nhanh chóng lên ngựa cùng anh, tiếp tục chạy.
Chúng tôi chạy rất lâu, trời tối đen như mực, cứ thế cỡi ngựa chạy theo phỏng đoán, theo cảm giác, chạy đến khi con ngựa kiệt sức gục trong tuyết, tôi và anh đến cánh rừng thông, băng qua những cây thông, phía sau lập lòe đốm sáng của đuốc, truy đến gần, ngày càng gần.
“Không thể cứ mãi như thế này được” tôi thở hổn hển nói
“Truy tung thật sự rất kiên trì”
“Chết tiệt, quân tiếp viện sao mãi không tới!”
“Chúng ta tách nhau ra đi, anh dụ quân địch, em chạy trốn”
“Không được” tôi phản đối “Anh không thể rơi vào tay kẻ địch được”
“Em là quân chủ tương lai”
“Em không thể bỏ anh lại, Hiên, anh biết vị trí của anh trong lòng em mà?”
“Vậy, cùng nhau đi” anh đắn đo suy nghĩ rồi nắm tay tôi tiếp tục lẩn trốn
“Được”
Tuyết rơi dày, càng đi sâu vào rừng càng lạnh, tay anh lại rất ấm.
Không nhìn rõ năm ngón tay, chỉ cảm nhận được anh ở phía trước, những đốm lửa cùng tiếng hò thét của quân địch ở phía sau.
Tôi nghe thấy tiếng quân tiếp viện, nhưng ở xa quá, phía địch truy tung không có ý định rời đi, không ổn.
“Hiên, không phải quân truy tung thông thường, là quân tử sĩ”
“Anh sẽ bảo vệ em”
“Chiến đấu, em cũng sẽ bảo vệ anh”
Chúng tôi không lẩn trốn nữa mà bày trận đánh địch.
Rút ra kiếm nhỏ bên hông, tôi tính toán, khoảng 15 người, phải chiến đấu với quân địch 15 người, khả năng cao là tử sĩ.
Tử sĩ là đáng sợ nhất trong các loại địch, không chết không thôi, bất chấp tất cả gây tổn hại cho đối phương nhiều nhất, nếu đối phương không chết, sẽ là tử sĩ, không có kiêng kị, không có sợ hãi, không có thỏa hiệp.
Kết thúc giao chiến chỉ có thể có kết cục ‘chết’.
Giao chiến.
Tôi không ôm nhiều hy vọng, quân địch võ công rất cao, chỉ mong cầm cự đến lúc quân tiếp viện lại gần.
Hiên đứng áp sát lưng lại với tôi, sóng vai giết địch.
Mạnh quá! Lực kiếm rất lớn, tôi dồn hết sức chắn kiếm, cố gắng chống đỡ.
Dù chúng tôi có phối hợp ăn ý như thế nào vẫn bị tách nhau ra.
Tử sĩ.
Tôi cắn răng lấy kiếm chắn tấn công của tử