Xung quanh thật tối, tôi dựa theo cảm giác cứ thế đi, đi thật lâu, không nhìn thấy gì cả, không biết được mình đang ở nơi nào, chỉ nghe hai bên có tiếng gió rít thật lớn.
Tôi đang ở đâu vậy? Đây là hiện thực hay tôi đang mơ vậy? Không gian tối đen như mực xuất hiện ánh sáng nhỏ nhoi, lan dần ra, những hình ảnh mờ ảo rồi cũng sáng rõ.
Tôi lại thấy người giống mình đang ngồi chải tóc, người con trai phía sau lại gần, cầm chiếc lược trên tay người con gái đó, dịu dàng chải tiếp mái tóc dài
“Nàng thích ngắm trăng sao?”
“Đúng vậy”
“Vậy ta sẽ ngắm trăng cùng nàng”
“Không cần đâu, cũng không phiền đến ngươi”
“Ta chưa bao giờ thấy nàng phiền phức”
“Đừng đối xử với ta tốt như vậy...”
“Không sao, Nguyệt, nàng quên rồi sao? Chúng ta đã là vợ chồng rồi, ta không quan tâm nàng thì quan tâm ai?”
Tôi thấy cô gái đó cúi đầu xuống, che giấu cảm xúc nơi ánh mắt phản chiếu trong gương.
Rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì vậy? Tôi tiến lại gần, muốn hỏi tại sao hai người này lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi vậy? Bước chân tôi dừng lại, cả người chấn động.
Trong gương phản chiếu lại, khuôn mặt của người con trai đó hiện ra rõ ràng hơn, đây là lần đầu tiên tôi thấy rõ gương mặt của người con trai đó.
Jonghyun? Tại sao lại là Jonghyun? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tôi và anh Jonghyun, không phải, là hai người mang khuôn mặt giống tôi và anh Jonghyun, hai người này là sao vậy? Chẳng lẽ là kiếp trước sao? Đây là kiếp trước của tôi và Jonghyun sao? Tôi tiến lại gần, muốn hỏi họ, nhưng không ngờ bản thân lại bị ngăn cản bởi một tấm kính trong suốt, không thể lại gần.
Đột nhiên ánh sáng chói lóa, tôi lấy tay chắn ánh sáng trước mắt, đợi ánh sáng dịu bớt đi mới bỏ tay ra.
Chơi trò gì kỳ vậy? Thích sáng thì sáng, thích tối thì tối à?
Tôi giống như bị bao bọc bởi tấm kính trong suốt, đứng yênn một chỗ để mặc cho những câu chuyện xảy ra liên tiếp, tiếp nối nhau hiện ra trước mắt tôi.
Có lẽ, đây là câu trả lời tôi đang cố tìm kiếm bấy lâu? Tôi nhìn lại cả quá trình mình quay trở về, tỉnh lại, cũng đi làm công việc staff, cũng gặp Jonghyun, và...chúng tôi quen nhau.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó rất sai, là tôi nhưng lại không cảm nhận được đó có thật là tôi không? Chúng tôi đã ở bên nhau như vậy, cùng đi chạy bộ buổi tối, cùng đi dạo quanh bờ hồ, chơi ở khu vui chơi, nấu ăn,...!như bao đôi tình nhân khác.
Đơn giản, yên bình, những người xung quanh đều che giấu cho mối quan hệ của chúng tôi.
Mối quan hệ thật ngọt ngào, hoàn hảo.
Chỉ là không hiểu sao tôi thấy không đúng cho lắm, ví dụ như lần trước tôi suýt bị tai nạn kia, vốn là tôi đã ngã, gọi cho Jonghyun và anh đến đưa tôi đi bệnh viện, tôi đã khóc rất nhiều vì vết thương chỗ cổ chân, còn không đi lại được mấy tuần liền.
Nhưng hiện tại lại hoàn hảo không một vết thương.
Hoặc là tôi có tham gia sáng tác một số bài, nêu ý tưởng cho các album của các nhóm trong công ty, nhưng hiện tại tôi chỉ đơn giản là staff hỗ trợ.
Rất giống hiện thực, lại không phải hiện thực.
Cảm giác này là sao nhỉ? Kỳ lạ, khó hiểu, muốn hỏi nhưng lại không tìm được ai để hỏi.
Rốt cuộc những thứ tôi thấy đã từng xuất hiện, đã từng tồn tại hay chưa? Vậy đâu là biến số của câu chuyện này? Tôi? Hay Jonghyun? Hình như nơi tôi gặp rắc rối đều xuất hiện bóng dáng của Jonghyun bên cạnh, bảo vệ tôi khỏi những rắc rối không đáng có.
Liệu Jonghyun có giống như tôi không? Cảm nhận được những câu chuyện lạ kỳ này?
Tôi nằm trên giường, mở mắt ra nhìn trần nhà, đắn đo suy nghĩ mãi, quyết định mở điện thoại lên gọi cho Jonghyun
“Xin chào”
“Anh Jonghyun, chúng ta gặp nhau đi”
“Ah, Jonghyun vừa đi tắm, một lát nữa anh sẽ nhắc cậu ấy nhé”
“Vâng ạ, em cảm ơn”
Tôi tắt máy, trong lòng rối loạn những câu chữ, gặp nhau rồi, tôi sẽ phải nói gì đây? Bắt đầu phải hỏi như thế nào? Phải nói như thế nào? Nếu như câu chuyện này là thật thì tôi phải như thế nào? Vì lý do nào đã khiến cho mọi chuyện khác đi như vậy? Tiếng chuông điện thoại reo lên, tôi giật mình nhìn vào màn hình, Jonghyun.
“Alo anh Jonghyun ạ”
“Uhm, có chuyện gì thế?”
“Em có chuyện muốn nói, chúng ta gặp nhau được không?”
“Được, em muốn gặp ở đâu?”
“Ở công viên đi ạ”
“Ok, 20 phút nữa gặp em ở công viên nhé!”
“Vâng”
Tôi