Còn anh ấy thì sao? Hiên đã khi nào muốn tìm thấy tôi? Đã từng chưa? Tôi rơi vào trạng thái hoài nghi, suy đoán, không thoát ra được.
Rốt cuộc là vì sao? Vì sao đến tận giờ anh vẫn không xuất hiện? Em tìm anh rất lâu rồi, tại sao anh vẫn cứ trốn tránh, em không buông bỏ được, chấp nhất đi tìm lại tình cảm của chúng ta ngày xưa.
Em biết thời gian sẽ xóa nhòa tất cả chứ, chỉ là sống lâu như vậy, điều nuối tiếc nhất, vẫn luôn là anh.
Hiên, anh đang ở đâu? Làm ơn hãy xuất hiện đi! Em không còn nhiều thời gian nữa, chỉ còn kiếp này thôi, chúng ta sẽ gặp nhau trước khi em biến mất, được không? Tôi không khóc, là nước mắt cứ thế chảy dài, ướt hết gối.
“Dừng lại đi được không? Đừng khóc nữa, khóc cũng không giải quyết được gì.”
Quay trở lại, có chút lạ lẫm nhìn lịch nhắc nhở trên điện thoại, hóa ra sắp đến sinh nhật Jonghyun rồi.
Tôi vẫn chưa có đủ tự tin để đối mặt nói rõ ràng với Jonghyun, chỉ cần có thể tránh mặt, tôi đều sẽ tránh mặt.
Hiện tại tôi đang ở một căn nhà khác của Daeshim, thẻ ngân hàng cũng đã rút hết thành tiền mặt.
Ở gần nơi cũ có chút nguy hiểm, không cách nào khác, tôi phải xác nhận xem cảm giác khi đó của mình là đúng hay sai.
Đoạn đường mới tôi phát hiện ra rất quang đãng, thích hợp cho việc chạy bộ buổi tối.
Gần đây tôi rất thích chạy bộ một mình, khi chạy bộ sẽ có thời gian tỉnh táo suy nghĩ xem nên làm những gì, giảm bớt căng thẳng mà bản thân sắp tới phải đối mặt.
Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện lùi bước, chưa từng đầu hàng, là một kẻ chấp nhất đến mức đáng ghét.
Lựa chọn này của tôi, là chính tôi cân nhắc.
Cúi xuống buộc dây giày thật chặt, đeo tai nghe lên, bắt đầu chạy điên cuồng.
Cứ thế chạy đi, chạy đến khi mệt chết, chạy đến khi không thể thở nổi, chạy đến khi đầu óc thông suốt.
“Chị”
Gọi tôi sao? Cô bé nhỏ nhắn ngồi trên xích đu đung đưa chân gọi lớn
“Gọi chị đó! Đừng chạy nữa, lại đây đi!”
Tôi khó hiểu, nhưng cũng dừng bước tiến lại gần.
Không có cảm giác rợn gáy, không có nguy hiểm.
“Chúng ta quen nhau sao?”
“Không đâu, là em quen chị thôi”
“Cô là ai?”
“Em là bản sao của chị, tất cả mọi vật đều gọi như vậy”
“Không, tôi không có bản sao nào cả” tôi cười, ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh “Đừng bị những kẻ khác lừa gạt, mỗi một vật đều có điều đặc biệt riêng, không kẻ nào muốn trở thành bản sao của kẻ nào, cũng không phải kẻ nào cũng muốn mình có bản sao”
“Khó hiểu quá”
“Nói chung là tôi không có bản sao, cô là một cá thể riêng biệt”
“À, ra vậy.
Khoan đã, chị nhận ra em sao?”
“Sinh ra từ ánh trăng? Kiếp đầu tiên hả, nhiệm vụ là gì vậy?”
“Bí mật, Thần Thái Dương không cho em nói”
“Không nói thì thôi, tên là gì?
“Shin Minyoung ạ”
“Ừ, chuyện lần trước cảm ơn nhé”
“Không có gì đâu ạ, em còn sợ mình làm sai khiến chị bị phát hiện, Kẻ nắm giữ số phận đó còn đến tận trên phòng nữa”
“Chỉ là thế thân, không sao, khi nào hắn đến bằng bản thể mới đáng sợ”
“Chị gặp rồi sao?”
“Chưa, nhưng quản lý số phận của hàng tỷ con người, chắc chắn là kẻ vô cùng mạnh, xảo trá và ác độc”
“Ác độc?”
“Vì Kẻ nắm giữ số phận nhất định phải vẽ lên thương tật, vẽ lên bất hạnh, thậm chí cả cái chết của con người.
Nếu thiện lương thì sẽ không làm được, ác độc theo hướng bắt buộc thôi” tôi nhún vai trả lời
“Em đã nghe nhiều người kể về chị, quá đỉnh luôn, chị là hình mẫu mà em muốn hướng đến”
“Có gì hay đâu chứ” tôi cười, xua tay “đều là nói quá lên thôi”
“Thật đó, hình ảnh lúc ra chiến trường quá tuyệt luôn, em thật sự ngưỡng mộ chị”
“Jimin? Em ngồi đây một mình sao?”
Tôi giật mình ngẩng đầu lên, phía xa xa có bóng người to lớn đang tiến lại gần, chưa thể nhớ ra ngay, nghe giọng có vẻ quen thuộc với tôi nên tôi trả lời
“Đâu có, ở đây còn có người mà” tôi chỉ vào Shin Minyoung đang ngồi đánh đu bên cạnh
“Thật sự có?” người đó dè dặt hỏi lại tôi
Tôi gật đầu, hơi khó hiểu, không thấy Shin Minyoung? Người đó kéo tay tôi, đi vội vàng
“Anh đi đâu vậy?”
“Đợi chút nữa rồi nói được không?”
“oh”
Tôi không hiểu đang xảy ra chuyện gì, đành vẫy tay tạm biệt với Minyoung rồi ngoan ngoãn đi phía sau.
Tôi không còn sức mạnh, tuy nhiên đối phó với người bình thường thì không thành vấn đề, bởi vậy tôi không có sợ hãi mà đi theo.
Đi đến đường lớn, người trước mặt tôi mới buông tay ra, kỳ lạ, tôi không hề có cảm giác xa lạ hay bài xích cái nắm tay này
“Đừng đi con đường đó”
“Tại sao?” tôi nghiêng đầu nhìn người đó
Trời có lẽ đã muộn rồi, ánh đèn đường hắt xuống, người đó cúi đầu, ngược sáng, tôi không nhìn rõ mặt.
Cảnh vật xung quanh mờ ảo, tôi chớp chớp mắt, gò má đột nhiên cảm thấy ướt, trời mưa? Tôi đưa tay lên lau nước trên má, phát hiện ra nước mắt đã đầy trên mặt.
“Đoạn đường đó nghe đồn có ma đó, nãy bên cạnh em không có người đâu, em nhìn thấy ma rồi sao?”
“Anh là ai vậy?” tôi không nghe rõ người đó nói gì, trong đầu trống rỗng
“Jimin, em ổn chứ? Anh là Minhyun, em không nhận ra sao? Không ổn, vậy anh gọi Jonghyun đón em nhé?”
Tôi tìm cái tên này trong ký ức.
Hwang Minhyun.
Vậy cảm xúc này không phải của tôi, là của Cezy? Phiền phức thật đấy, vì cớ gì hai nhân vật tôi tạo ra lại dành quá nhiều tình cảm cho người khác như vậy? Han Jimin biến mất vĩnh viễn, nhưng tôi quên vẫn còn một người nữa, Cezy.
Người trước mắt tôi là một người ấm áp, dễ khiến người khác hiểu nhầm, cảm thấy muốn thân cận, thoạt nhìn ấm áp lại xa cách vô cùng.
“Không cần, chỗ lúc trước em ở an ninh không tốt nên đã chuyển chỗ khác.
Không cần làm phiền anh Jonghyun đâu ạ”
“À uhm”
“Cảm ơn, anh cũng đừng đi vào con đường đó nữa nhé, tạm biệt”
“Uhm”
Tôi vẫy tay chào, xoay người rời đi, cưỡng ép tâm trí của mình trở về với thực tại.
Tác dụng phụ của phương pháp đoạt xá này.
Khi đối diện với người mình thích, tâm trí sẽ trở nên không được bình thường.
Điều chỉnh hơi thở, tránh xa người này, càng xa càng tốt, Han Jimin có thể dừng