Có những ngày không nắng không mưa, chỉ muốn đem tâm trạng mình xé rách.
Mặt ngoài vui vui vẻ vẻ, bên trong vỡ nát đến chẳng còn nấy một mảnh nguyên vẹn.
Trời âm u.
Tôi nắm tay anh dạo trên con đường đã đi đến mòn đế giày, tận hưởng cuộc sống thường nhật, đến những nơi hẹn hò quen thuộc của các cặp đôi, hẹn hò bình dị như người khác.
Cùng anh đi ăn những quán quen, xuýt xoa trước vị cay của bánh tok, chia sẻ cho anh về cuộc sống đang diễn ra hiện tại.
Tôi chỉ muốn kéo một ngày ra thật dài, ước gì một ngày có 48 giờ để tôi có thể bên anh lâu hơn một chút.
Tôi đeo đồng hồ trên tay, anh hỏi tôi cũng chỉ cười lảng đi.
Hôm nay là ngày thứ hai rồi.
Thời gian lúc không để ý trôi thật chậm mà lúc muốn nó trôi chậm lại thì chớp mắt đã hết ngày.
Hyun không hỏi tôi tại sao muốn giữ anh lại bên cạnh, tại sao tôi không muốn rời xa anh quá lâu, anh chiều tôi như mọi lần anh thuận theo tôi vậy
“Em muốn ăn kem”
“Đợi anh chút” Hyun xoa đầu tôi, chạy đến cửa hàng tiện lợi gần đó
Tôi ngồi ngoan ngoãn yên một chỗ đợi anh, chân đung đưa, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai tôi.
Thời gian ngưng đọng.
Mọi thứ giống như đóng băng lại, tôi nhìn về cửa hàng tiện lợi phía xa, Hyun đang mím môi tìm vị kem tôi thích cũng dừng lại luôn ở động tác đó.
“Ngươi từ bỏ, vẫn còn kịp đó”
Tôi ngoảnh lại nhìn người con gái trước mắt mang trên mình bộ đồ đen bó sát cơ thể cùng son môi đỏ rực tạo cảm giác cường thế, tiếc là đôi mắt xinh đẹp kia nhìn vô định vào hư không
“Ngươi có thể ngưng đọng thời gian sao?”
“Không gian này ta tạo ra, nằm trong phạm vi quản lý của ta”
“Oh” tôi gật đầu “có chuyện gì nói luôn đi”
“Ta cảm nhận được sự đau lòng của ngươi”
“Vậy sao? Ta đang rất hạnh phúc đâu”
“Kẻ sinh ra từ suối nguồn muốn ngươi trả lại không gian cho ta, hủy bỏ ước định trở về làm một người bình thường”
“Kịp sao?”
“Mới đến ngày thứ hai, còn kịp”
“Cuộc đời của ta, ta sẽ tự quyết định.
Ước định là ta và ngươi cùng lập, không thay đổi”
“Kẻ sinh ra từ suối nguồn rất tốt với ngươi, còn muốn kéo ngươi về hiện tại an toàn”
“Chúng ta vẫn luôn thân thiết”
“Sao nhỉ?” cô ta ngồi xuống cạnh tôi, trên tay là một bông hoa trắng “ta đã mang đến tặng ngươi một bông hoa đỏ, tiếc thật đấy, gặp ngươi liền biến thành hoa trắng rồi”
“Hoa gì vậy?”
“Sơn trà” cô ta đặt lên tay tôi nhành hoa “Ta rất thích ngươi”
“Cảm ơn” tôi nhận bông hoa, cười nhẹ “Ta thích hoa”
“Đôi lúc ta đọc tư liệu về ngươi và Doãn Hy, ta đã nghĩ hai ngươi phải ở bên nhau mới đúng, hai ngươi ở bên nhau sẽ không có kết cục này”
“Ta mà ở bên Hy thì trời mùa hè sẽ có tuyết rơi mất!” tôi lắc đầu
“Có này”
Kẻ nắm giữ số phận đưa tay ra đón lấy bông tuyết rơi nhè nhẹ, những người xung quanh vẫn đứng yên như thế chịu cảnh tuyết rơi phủ xuống người mà không hay biết gì.
Tôi ngán ngẩm kéo tay đang đón tuyết của cô ta xuống, thở dài một hơi
“Ngươi đừng giở trò nữa”
“Được thôi” cô ta cười khanh khách, thu tay lại, tuyết biến mất, trời vẫn âm u như trước
“Ngươi đến đây không chỉ để tặng ta hoa thôi ấy chứ?”
“Tất nhiên là còn chuyện khác rồi”
Cô ta khoanh tay trước ngực, xoay mặt ra nhìn tôi, thực ra tôi cũng không chắc có phải cô ta nhìn tôi không nữa, vì đôi mắt kia không có tiêu cự, trong suốt như gương.
“Mắt ngươi rất đẹp” tôi cảm thán
“Ta không nhìn thấy bằng mắt, không biết bộ dáng của ta như thế nào, tất cả đều dùng linh cảm để cảm nhận.
Ta cảm thấy ngươi đang hoài nghi, đang xao động.
Ngươi luôn hoài nghi rằng rốt cuộc ngươi và hắn ta là yêu hay là thói quen đột nhiên biến mất, là tình yêu thật sự hay là chấp niệm nhiều năm.
Ngươi không chắc chắn tình cảm của ngươi, càng không chắc chắn tình cảm của hắn, phải không? Ngươi luôn hoài nghi hắn có yêu ngươi không, hoài nghi suy đoán của chính mình, ngươi biết được bao nhiêu kiếp kia hắn đều ngay bên cạnh nhưng lại không để ngươi phát hiện ra, ngươi không còn sự kiên định như trước nữa.
Quân Dạ Nguyệt! Suy cho cùng, ngươi là Nữ hoàng, là Vương, còn hắn chỉ là một tên tướng lĩnh, một kỵ sỹ có vẻ đặc biệt mang trong mình trách nhiệm bảo vệ ngươi mà thôi”
“Đúng vậy” tôi không phủ nhận, đứng trước kẻ này không cần phủ nhận hay