Vâng, em vừa về đến nhà.
- Em ở lại đó lâu không? Em biết đấy, bà nội và mẹ anh muốn em đến đón giáng sinh cùng.
- Em không biết. Em đến thay Beg mà. Ít nhất cũng phải đợi đến khi Beg bình phục hẳn.
- Ừ… Anh và Shin sẽ qua thăm em. Dạo này ở học viện nhiều việc quá! 2 tháng nữa Shin lại tốt nghiệp.
- Anh cứ lo cho Shin đi. Em sẽ ổn mà.
- Nhớ anh thì cứ gọi điện cho anh. Anh sẽ sang đó với em.
Bella mỉm cười và cúp máy. Cô nhìn cánh cổng lúc này đã được mở rộng và đèn hai bên lối đi cũng được thắp sáng trưng. Cô khẽ nén một tiếng thở dài, thầm nói: “Anh Hai, Quân Anh trở về rồi đây.”
Quân Anh là tên khai sinh của cô, một cái tên đầy nam tính. 15 năm qua cô được biết đến với cái tên Bella, hoặc biệt danh Hoa Hồng Phương Bắc, nhưng chưa khi nào cô quên đi tên thật của mình. Nó, cùng với ngôi biệt thự này, là tất cả những gì còn sót lại trong miền kí ức của cô.
Từ một khung cửa sổ của ngôi biệt thự đối diện phía bên kia đường, một đôi mắt đang chăm chú nhìn những người hàng xóm mới. Nhìn Quân Anh thật lâu, anh ta lẩm bẩm:
- Cô ấy là ai thế nhỉ?
11h đêm. Lotus.
Tiếng hò hét điên cuồng lẫn với tiếng nhạc sàn luôn là âm thanh quen thuộc mỗi khi đội bay của hắn đổ bộ về đây, toàn dân chơi thứ thiệt. Hắn ngồi vắt chân lên đùi trên một ghế salon, hai bên là hai kiều nữ đầy nóng bỏng. Hắn chẳng thèm để ý đến thái độ mơn trớn của hai cô nàng vì với hắn, họ chỉ còn là những