Ừ…- Quân Anh ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Oanh.
- Bạn thấy không khí lớp mình vui chứ?
- À, ừm.
- Thoải mái chứ?
- Cũng không đến nỗi.- Quân Anh nhún vai.
- Mình biết bạn mới chuyển đến đây nên có lẽ ban đầu cũng sẽ hơi buồn.
Quân Anh lặng im, cô muốn biết cuối cùng thì màn chào hỏi này sẽ dẫn tới đâu.
- Nhóm mình có chuẩn bị cho bạn ba món quà và mong bạn hãy nhận nó. Mong là nó sẽ giúp bạn đỡ buồn chán hơn.
- Tặng quà mình à?- Quân Anh tròn mắt.- Như thế có phiền quá chăng?
- Ồ bạn đừng ngại.- Oanh cười, nụ cười làm cả lớp tim đập binh binh trong lồng ngực.- Thực sự là nhóm mình rất mong bạn nhận nó. Phải không Thảo Vy?
Quân Anh đưa mắt qua người được nhắc đến và cô mỉm cười. Thảo Vy kiêu ngạo quay đi, lẩm bẩm:
- Con nhỏ ngu ngốc.
Kiều Oanh đặt ba hộp quà được gói bằng giấy bóng và có thắt nơ thật đẹp xuống trước mặt Quân Anh. Kích cỡ của ba hộp này khác nhau, hộp ở trên là hộp bé nhất, hộp dưới cùng to cỡ một hộp đựng giầy. Quân Anh ngẩng đầu cười đáp lại:
- Thực sự cám ơn các bạn quá!
- Bạn hãy mở nó ra đi.- Oanh giục.
- Bây giờ à?
- Tất nhiên. Lớp