Chỉ mất nửa ngày, anh đã đọc xong cuốn sách của giáo sư Hirosi, nhưng chẳng có gì đặc biệt cả, toàn là những điều mà anh đã được học. Nhờ những điều đó mà anh và Bella mới dựng được khung hình và bản thiết kế đắt giá về tàu ngầm Đenphin. Còn cuốn sổ tay của giáo sư Hirosi, có lẽ anh sẽ mất nhiều thời gian hơn để nghiền ngẫm nó, với những trang giấy đặc kín chữ. Từ những gì lõm bõm đọc được, anh biết nó viết về những điều vụn vặn quanh việc thiết kế tàu ngầm. Có cả những bản phác thảo mờ nhạt và rời rạc nữa.
Gặp Collin trong đại sảnh nơi phòng ăn của khách sạn Hilton, anh gọi món salad trộn nhẹ, vừa ăn vừa tiếp tục nghiên cứu cuốn sổ mà anh lấy được từ tủ cá nhân của giáo sư Hirosi. Chẳng có cái gì đặc biệt liên quan đến Đenphin cả.
- Cô có phát hiện ra được gì không?- Anh ngẩng đầu hỏi cô ta khi cô ta đang ăn món cá hồi hun khói.
- Không…
- Trong cuốn sách đó không có dấu hiệu gì đặc biệt ư? Như một trang nào đó bị đánh dấu, một dòng chữ nào đó bị gạch chân chẳng hạn.
- Không hề. Nó trắng tinh và phẳng lì.
- Hừm, thế thì lạ thật. Vậy để tôi nghiên cứu nốt cuốn này đã.
- Tại sao anh không gửi nó đến phòng dịch thuật và giải mã của Interpol cho nhanh?
- Đây là tư liệu thuộc dạng mật mà. Dù nó là những ghi chép cá nhân vô hại, nhưng khi đã được xếp vào những ngăn tủ ở cục lưu trữ thì nó là tư liệu tuyệt mật. Tôi chẳng dại gì mà làm liều cả. Hơn nữa thì cũng tại tôi hồi đó lười học tiếng Nhật nữa nên giờ mới vất vả thế.
- Tiếng Nhật và tiếng Trung rất gần nhau, tại sao anh lại không học được nhỉ?
- Ai da, tôi từ bé đã lớn lên ở Anh rồi, về Hồng Kông mấy khi đâu. Tiếng Trung tôi chỉ nói được