KyO nóng nảy đi nhanh về phía căn phòng nơi N.R đang nghỉ. Từ lúc xác minh được vụ nổ máy bay đến giờ, anh luôn ở trong trạng thái khó chịu. Anh không thể nào chấp nhận được cái sự thật là Shin lại chết trong một vụ ám sát như thế. Ít ra thì Shin cũng từng mơ ước nếu có chết thì cũng sẽ được chết đi đi làm nhiệm vụ, mà phải là một nhiệm vụ thực sự, chứ không phải là hộ tống một đứa trẻ con như thế.
Anh càng nóng ruột hơn khi mà N.R đột nhiên ngã bệnh ở trung tâm quân sự Nhật Bản. Anh giận là mình không thể trở về ngay bên cô được.
-KyO, sao nghe nói chiều nay anh mới về…- Apple ngạc nhiên hỏi, cô đang ngồi chơi cùng Rose.
Chỉ khẽ gật đầu với cô bạn đồng nghiệp, anh lại ngay sát giường, nắm lấy tay người yêu, hỏi:
-Em có sao không?
-Em không sao mà…- N.R ngượng ngùng rụt tay lại- Em chỉ kêu choáng có chút xíu thôi Commet đã bắt em đến đây nằm ba ngày liền.
-Anh ta mà bắt em làm việc xem.- KyO trừng mắt.- Em phải ở lại đây đến khi nào anh thấy ổn mới được.
-Ấy, không được, giờ em còn phải ra sân bay Tokyo đón chị gái của Tiểu Phong nữa.- Cô buồn bã đáp lại.
-Chị gái Tiểu Phong…-KyO cau mày hỏi- Sao cô ta lại đến đây?
-Vì chuyện của Tiểu Phong chứ sao… Nghe nói cô gái ấy rất dữ.
-Nghe nói, em chưa gặp cô ta bao giờ à?
-Chưa…- Cô lắc đầu.- Sự thực là trong 6 tháng em ở Tân Cương thì cô ấy ở Hồng Kông nên cả hai chưa có cơ hội gặp nhau.
-Vậy làm sao nhận ra cô ta. Bây giờ chúng ta phải hết sức đề phòng chứ?
-Đừng lo, thầy Chu nói cô ấy có mang theo thư giới thiệu của thầy, kèm theo cả kí hiệu riêng của thầy mà chỉ có thầy và em biết nên chắc không vấn đề gì đâu. Điều cần là làm sao chúng ta có thể giải quyết ổn thỏa với cô ấy vụ của Tiểu Phong.- Rose thở dài.
-Đó chỉ là tai nạn. Chúng ta cũng mất Shin còn gì…
-Em xin lỗi…
-Vì chuyện gì?
-Nếu ngay từ đầu em không cho nó theo cùng chắc đã không dẫn đến những chuyện thế này.
-Tất cả đều là số phận thôi. Em không nên suy nghĩ như thế.- KyO dịu dàng vuốt tóc cô, anh cảm thấy đau lòng vì Bella đã không còn được mạnh mẽ như trước nữa.
-Thôi, chúng ta ra ngoài, cũng sắp đến giờ máy bay hạ cánh rồi…-N.R bước hẳn xuống giường và vịn vào tay KyO, cùng Apple bước ra ngoài.
Sân bay Tokyo chiều nhàn nhạt một chút nắng hè, một chút mây đen gợn ở phía biển, báo hiệu một cơn dông lớn sắp đến. Chỉ có Commet, KyO và Rose ra sân bay đón vị khách bất đắc dĩ này- chị gái của Tiểu Phong.
Trong đám hành khách ùa ra từ sân bay sau vài phút chuyến bay từ Trung Quốc hạ cánh, một cô gái dáng người nhỏ nhắn, ánh mắt tinh nghịch, mái tóc buộc cao, vai đeo ba lô tiến về phía ba người. Khi cô gái ấy đến gần, Rose đoán ra đó là chị gái của Tiểu Phong, vì trông hai chị em khá giống nhau, đặc biệt là vầng trán cao thông minh. Chiếc áo sát nách làm người khác có cảm tưởng cô là một người năng động.
-Yi…- Rose hỏi khi cô gái đến trước mặt cả ba, còn đang thầm đoán.- Cô là Yi đúng không?
-Phải, hóa ra tôi đoán đúng, chị là Ling?- Yi đáp lại bằng tiếng Anh một cách rành rọt.
-Đúng rồi.- Bella mỉm cười nắm lấy tay cô gái- Chào mừng cô đến đây.
-Nếu đón được người rồi thì chúng ta mau trở về trung tâm…- Commet liếc nhìn qua cô gái này rồi giục- Trời có lẽ sắp mưa rồi đấy.
-Muốn mưa cũng phải ít nhất hai tiếng nữa…- Yi nhìn lên trời cảm nhận hướng gió đáp lại một cách tự tin.
Thấy Commet nhìn mình vẻ vừa nghi hoặc, vừa kinh dị, Yi nhún vai:
-Sao? Anh muốn cá không?
Commet không đáp, anh đi thẳng về phía ô tô. Yi nhún vai bước theo sau. Rose và KyO đi theo phía sau, cả hai cùng cười. Rõ ràng hai người nhận thấy nét bối rối khó tả của Commet khi đối thoại với cô gái Trung Quốc đáng yêu này.
.
.
.
.
.
Cả nhóm về đến cổng trung tâm thì gió bắt đầu nổi lên dữ dội, sấm chớp rạch ngang dọc đầy hung dữ trên bầu trời. Commet cho xe chạy vào nhà xe và càu nhàu:
-Nếu không rẽ vào nhà hàng đó thì giờ chúng ta đã yên ổn trong nhà ăn trung tâm rồi không?
-Anh lại càu nhàu nữa.- Rose cười khi bước ra khỏi xe cùng Yi và KyO- Chẳng phải anh vẫn không thích thức ăn ở đây sao? Chúng ta nên chào đón Yi một chút chứ.
-Thôi, về khu tập trung đi kẻo mọi người đợi.
-Nghe sao giống như trại tập trung vậy?- Yi ngạc nhiên hỏi Rose.
Câu hỏi đó làm Commet trừng mắt, còn KyO và Rose thì bật cười nghiêng ngả. Rose vội giải thích:
-À không, ý của anh ấy là khu mà chúng tôi đang sinh hoạt. Thôi, ta đi nào, mưa gió ngày càng to hơn rồi đấy, sắp mưa lớn đây.
Trời tối hơn vì mây đen che kín bầu trời. Ở vọng gác ngoài cổng đã bật đèn sáng trưng. Cả bốn người băng qua sân khu nghiên cứu rộng mênh mông để trở về khu ở riêng của G6. Gió cuốn bụi từ ngoài bãi biển vào mù mịt khiến mọi người phải nheo mắt lại để đi.
Đúng lúc này, một ánh lửa lóe lên từ phía trước, kèm theo một tiếng nổ rất to. Không phải là ánh chớp, cũng không phải là tiếng sấm sét, ánh lửa đó xuất phát từ một góc cách đó