Mars ngồi trên taxi cùng Rose, nhìn đồng hồ trên tay, gương mặt quạu lại đầy khó chịu. Anh đang tức giận vì Grant đã cho anh leo cây cả buổi chiều, không một lời thông báo gì. Anh ta sợ anh đến mức phải lặn mất như vậy sao?
-Tôi không nghĩ là anh ta trốn chúng ta vì sợ.- Rose có vẻ bồn chồn- Tự nhiên tôi có linh cảm không lành chút nào.
-Trời ạ! Cô đừng có nói vậy chứ.- Mars thất kinh nhìn sang người đồng nghiệp.
-Tôi chỉ nói là tôi có linh cảm thôi mà.- Rose nhún vai cười nhìn anh- Đâu phải lúc nào linh cảm của tôi cũng đúng đâu.
Nhưng cái linh cảm của Rose không hoàn toàn sai, khi cả hai đến nhà Grant và biết được anh ta đã đi cả chiều và chưa về nhà. Người nhà có gọi di động nhưng chỉ nghe báo là không liên lạc được, cũng không ai biết anh ta đi đâu và gặp ai.
Hai ngày sau, cả hai phải chấp nhận một sự thật là Grant đã thực sự gặp chuyện, hoặc anh ta cố tình lẩn trốn cảnh sát vì một lý do bí ẩn nào đó, hơn là anh ta trốn vì sợ. Giao lại cho cảnh sát liên bang tiếp tục điều tra, Rose và Mars quyết định quay trở lại Nhật Bản. Trong khi Rose trầm ngâm thì Mars dậm chân đầy bất lực. Sau cùng, anh rền rĩ nói:
-Còn may là tôi đã gọi cho anh ta trước và khai thác được chút thông tin. Giá như tôi hỏi kĩ hơn một chút về McHaw thì tốt quá!
-Bọn chúng sao có thể nhanh tay như thế được chứ?- Rose thắc mắc- Lúc nào cũng nhanh chân hơn chúng ta.
-Cô quên Eagle rồi sao?
-Không, tất nhiên là không.- Rose cười, có một chút rùng mình khi nghĩ đến cái tên đó.
-Hắn còn hiểu chúng ta hơn cả chúng ta.- Mars thở dài trong phòng chờ đặc biệt tại sân bay.- Tại sao ngày đó Asel lại có thể đào tạo ra con quái vật đó nhỉ? Hắn là vết thương chí mạng của Tổng tư lệnh cũng như các vị tiền bối sáng lập ra Asel. Vậy mà hắn sống dai thật.
Rose lặng im trước lời than vãn đó của Mars. Thực tình, nếu họ chuyên tâm và dốc sức cho vụ này thì cũng không phải là không có cơ may tìm ra chân tướng, nhưng hiện tại, họ đã có quá nhiều chuyện phải lo lắng và chuẩn bị rồi, nên cũng không thể liệu hết được. Thế nên hai người tạm để vụ này lắng lại, sau này có thời gian sẽ lật lại điều tra cho rõ ngọn ngành.
Lúc cả hai đặt chân vào trung tâm quân sự thì chợt nhớ ra ngày hôm đó là ngày gì, một ngày quan trọng của tất cả các nhân viên phòng G6, hay nói đúng hơn là của các Aseller- ngày kỉ niệm chung của những người đã nằm xuống của Asel.
Asel là một chương trình đào tạo đặc biệt, cái nôi của các thành viên G6 hiện nay, ngoại trừ Shin và Apple. 11 học viên xuất sắc nhất của học viện quân sự Washington đã được chọn lọc ra để đưa vào khóa huấn luyện đặc biệt này, và thành quả chính là những đặc vụ siêu cấp như hiện tại. Dù chương trình này không được duy trì, nhưng những người tham gia thử nghiệm nó chắc chắn rất tự hào về những gì đã thu được.
Đằng sau vinh quang là không ít những hy sinh, những người đã nằm xuống để dựng nên một chương trình hoàn hảo. Những vị tiền bối của Asel năm đó ngoài giáo sư Tagasi, tiến sĩ Fenton, còn có tướng quân Kashida, đại tá Kroff, đại tá Saikop và hàng chục chuyên viên cấp cao của Interpol. Có vài người đã nằm xuống trong hành trình gian khổ ấy. G6 chọn ngày mà họ tốt nghiệp khóa huấn luyện ở Asel làm ngày kỉ niệm để tỏ lòng tôn kính đối với những người thầy của mình. Sau này, hai trong số họ là Acatus và Canary đã hy sinh, họ cũng được đồng đội nhớ tới trong ngày đó.
Hôm nay, chính là ngày tưởng nhớ đến những người đã hy sinh, là ngày đặc biệt quan trọng đối với mỗi thành viên của G6. Và cũng trong ngày hôm nay, họ phải khắc thêm tên của một người nữa, người mà lâu nay họ đã cố nén đau thương và tiếc nhớ trong lòng: Shin.
Đau thương là thế, mất mát là thế, KyO vẫn luôn mạnh mẽ đến lạnh lùng trước cái chết của đứa em trai mà chính tay anh từng dạy dỗ. Với anh, Shin không chỉ là một đứa em ruột thịt, không chỉ là một người đồng đội, mà còn là một người bạn thân thiết. Sự ra đi đột ngột của Shin làm anh đau buồn khôn tả, nhưng anh không thể bộc lộ ra điều đó. Hơn ai hết, anh